Anh vội vàng cúp máy, gọi ngay vào số của Tô Mục Tâm.

Nhưng trong ống nghe chỉ vang lên giọng máy: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”

Hơi lạnh bò dọc lên gáy, anh bật dậy, đôi chân mềm nhũn khiến anh đụng phải bệnh nhân.

Tám năm ngày đêm bên nhau, Tô Mục Tâm luôn dành cho anh sự quan tâm suốt hai mươi bốn giờ.

Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn mình gửi buổi sáng:

“Có ca cấp cứu đột xuất, xin lỗi em yêu, anh không thể đến buổi bế mạc được, anh nhờ Lâm Nhạc đưa em đi.”

Tám năm qua, đây là lần đầu tiên cô không dịu dàng nhắn lại “Đừng làm việc quá sức.”

Thẩm Cảnh Vận lập tức lái xe đến khán phòng hòa nhạc, chỉ thấy trống không.

Anh cuống cuồng mở danh bạ, gọi cho người quản lý Lâm Nhạc.

Đến hồi chuông thứ ba mới có người bắt máy.

“Bác sĩ Thẩm?”

Bàn tay nắm vô lăng của anh nổi đầy gân xanh: “Tâm Tâm đâu? Cô ấy để lại thỏa thuận ly hôn rồi biến mất.”

Lâm Nhạc giả vờ lo lắng: “Cô Tô mất tích rồi? Sao lại thế được!”

Ánh sáng lam từ bảng điều khiển hắt lên đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Cảnh Vận.

“Gần đây cô ấy có gì khác thường không? Có nói sẽ đi đâu không?”

“Khác thường? Không có mà.”

Giọng Lâm Nhạc xen chút trách móc:

“Bác sĩ Thẩm, có phải anh đã làm gì khiến cô Tô giận nên cô ấy mới biến mất không?”

Điện thoại bỗng rung lên, là đồng nghiệp gửi tới một bức ảnh.

Trong phòng bệnh của Tô Mục Tâm, trên tủ đầu giường đặt một tấm in dấu chân trẻ sơ sinh.

Bên cạnh đè một mảnh giấy: “Cảm ơn anh vì tám năm chăm sóc.”

Anh điên cuồng lái xe quay lại bệnh viện, nghĩ rằng Tô Mục Tâm chỉ đang giận dỗi.

Vừa bước vào cổng bệnh viện.

Các y tá và bác sĩ, bệnh nhân xì xào nhìn anh.

“Tưởng bác sĩ Thẩm yêu cô Tô lắm cơ, hóa ra chỉ là giả vờ.”

“Đúng đó, ngay cả y tá cũng không tha, nghe nói chứng chỉ của cô y tá kia là giả.”

“Còn dám làm chuyện đó trong phòng phẫu thuật, thật xấu hổ cho nghề bác sĩ.”

……

Thẩm Cảnh Vận cố kìm cơn giận: “Mấy người đang nói bậy cái gì vậy!”

Lúc này đồng nghiệp tiến lên, đưa điện thoại ra trước mặt anh.

Đập vào mắt anh là cảnh hai thân thể quấn lấy nhau, đang hoan ái trong phòng phẫu thuật.

“Thế nào, bác sĩ Thẩm, cảm giác trong phòng mổ có kích thích không?”

“Tiểu yêu tinh đáng ghét này, khiến người ta yêu không dứt được!”

……

“So với thân thể cứng nhắc của Tô Mục Tâm, vẫn là em khiến tôi hứng thú hơn.”

“Thoải mái quá~ Bác sĩ Thẩm~ Em còn muốn nữa.”

……

Đoạn video dơ bẩn ấy đang bị lan truyền trên khắp các nền tảng lớn.

Hàng loạt bình luận tràn ngập màn hình.

Còn chưa kịp để Thẩm Cảnh Vận phản ứng lại——

Một đám phóng viên ồ ạt kéo đến, ánh đèn flash chớp loạn đến chói mắt.

“Bác sĩ Thẩm! Xin hỏi tin đồn anh ngoại tình với y tá trong thời gian hôn nhân có thật không?”

“Anh và cô Tô Mục Tâm ly hôn đột ngột, có phải vì mối quan hệ bất chính này không?”

“Nghe nói y tá Kim Niệm Niệm đã mang thai năm tháng, cha đứa bé có phải là anh không?”

Thẩm Cảnh Vận ngã quỵ xuống đất, trước mặt là hàng chục ống kính máy quay chĩa thẳng vào anh.

Nghe thấy động tĩnh, Kim Niệm Niệm bước ra, tay khẽ xoa lên bụng đã hơi nhô cao.

Cô ta quay người đối diện với các phóng viên, trong mắt lập tức ngấn lệ.

“Em chỉ hy vọng đứa trẻ có thể có một gia đình trọn vẹn.”

Lời khóc than của Kim Niệm Niệm hòa lẫn với tiếng truy hỏi dồn dập của đám phóng viên.

Thẩm Cảnh Vận chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn.

Phóng viên nhìn bụng cô ta, đưa micro dí sát:

“Cô Kim Niệm Niệm, cô thừa nhận mối quan hệ bất chính với bác sĩ Thẩm sao?”

“Nghe nói chứng chỉ điều dưỡng của cô là giả, có đúng không?”

Tiếng chất vấn như thủy triều ập đến, Kim Niệm Niệm lúng túng: “Cảnh Vận!”

Anh giật khẩu trang xuống: “Nực cười!”

Ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám phóng viên đang vây quanh:

“Đây là bệnh viện, bây giờ là giờ làm việc, người không phận sự lập tức rời khỏi đây!”

Lời còn chưa dứt, Kim Niệm Niệm đột nhiên kêu đau một tiếng, cả người trượt dọc theo cột mà ngồi sụp xuống, hai tay ôm chặt bụng.

Tiếng bấm máy vang lên liên hồi, ống kính truyền hình lập tức phóng to.

Có người hét lớn: “Y tá ngất xỉu rồi! Nghi ngờ con riêng của bác sĩ Thẩm gặp chuyện!”

Giữa cơn hỗn loạn, Kim Niệm Niệm ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, khóe môi lại thoáng qua một nụ cười lạnh.

Thẩm Cảnh Vận chết lặng tại chỗ, nhìn từ khóa nóng trên mạng tăng vọt lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Điện thoại trong túi anh rung bần bật, trên màn hình toàn là tin đẩy:

“Bác sĩ nổi tiếng ngoại tình trong hôn nhân.”

“Nữ nhạc sĩ danh tiếng không chịu nổi nhục nhã, tuyên bố ly hôn.”

Trước mắt anh tối sầm lại.

Tại vùng băng tuyết Bắc Cực, Tô Mục Tâm tháo đôi găng tay đã đông cứng, ghi lại ánh cực quang vào máy quay.

Lúc ấy, điện thoại vệ tinh trong ba lô rung lên, là Lâm Nhạc gửi đến ảnh chụp tin nóng.

Cô nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Cảnh Vận trên màn hình, ngón tay khẽ vuốt qua dòng tiêu đề “Bác sĩ cặn bã”, trong lòng lại yên lặng đến lạ thường.

Còn ở bên kia.

Kim Niệm Niệm nhìn thấy Thẩm Cảnh Vận không chút do dự quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chiếc xe của anh biến mất ở cuối hành lang bệnh viện.