“Mẹ ơi, mẹ khỏi nấu. Con ăn tối rồi, đang ở phòng gym tập luyện. Tần Hựu cũng tăng ca, không về ăn đâu.”
“Sao mà được! Mẹ hầm canh cực khổ vậy mà không mang qua thì phí lắm. Uống canh đâu có no bụng gì. Con tan làm rồi đúng không? Vậy ở nhà chờ mẹ mang qua liền đó nha.”
“Mẹ—” tôi còn đang cố thuyết phục, “Mẹ đi về đi cũng mất gần hai tiếng. Gần đây tụi con bận, ở nhà ít ăn lắm. Mẹ mang qua rồi không ăn hết thì phí lắm. Đợi tụi con rảnh rồi về nhà ăn được không?”
“Trời ơi, canh mẹ nấu cực khổ vậy người ta muốn còn không có uống! Mẹ nói bao nhiêu lần là con đừng làm ở khoa cấp cứu nữa.
Cả hai đứa bận thế này, làm sao mà lo được cho cái gia đình nhỏ?
Kết hôn rồi thì không thể chỉ lo sự nghiệp mà bỏ bê gia đình được. Ngoan, về nhà chờ mẹ nghen.”
Tôi đành thở dài, tạm biệt huấn luyện viên rồi chuẩn bị về nhà.
Ra tới cửa lại đụng ngay Hàn Chí Trình — đúng là gym nhà đầu tư nên đi cũng thường xuyên thật.
“Chưa tập xong mà đã về? Có gì không ổn với lớp học à?”
Anh ta nhíu mày, nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“À không. Mẹ tôi muốn mang canh qua nên hôm nay về sớm. Lớp học rất ổn. Ông chủ Hàn đúng là chăm chút trải nghiệm khách hàng thật.”
Khóe môi anh ta nhếch lên: “Tôi cứ coi như bác sĩ Lâm đang khen tôi nhé. Nếu có việc thì đi nhanh đi.”
Về đến nhà, tôi đợi một lúc thì mẹ tới, tay xách theo cả đống bình giữ nhiệt và hộp đựng.
Vừa bỏ đồ vào tủ lạnh, bà vừa lẩm bẩm cái này là gì, cái kia để nấu với gì, bảo tôi nhớ ăn uống đầy đủ.
Tôi bất lực cười: “Con biết rồi mà mẹ. Con với Tần Hựu đều lớn rồi, tự biết phải ăn uống ra sao.
Chỉ là dạo này bận thật, ít khi ăn ở nhà. Mẹ mang nhiều vậy lỡ không ăn hết thì tiếc lắm.
Với lại có dì giúp việc nấu ăn rồi mà.”
“Người sống là phải ăn! Con nít tụi con thì không lo giữ gìn sức khỏe, tới khi bị đau bao tử mới thấy hối hận.
Canh mẹ nấu cho con là có cả kỷ tử với hoàng kỳ đó, bổ lắm! Làm việc cực thì càng phải ăn uống cho đàng hoàng.
Nè nè, mẹ múc cho con một chén!”
Tuy không đói, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của mẹ, tôi đành nhắm mắt uống hết một chén.
Mẹ tôi liền hớn hở: “Thêm một chén nữa đi con. Mẹ nói rồi mà, canh này ngọt mà!
Con nói ăn no rồi mà uống cái ào hết cả chén đó thôi! May mà mẹ đem nhiều, người khác đòi mẹ còn không cho đấy!”
Tôi vội xua tay: “Thôi mẹ, con no thiệt rồi, không ăn thêm nổi nữa đâu. Còn lại để tủ lạnh, mai con hâm lại uống tiếp.”
“Không được. Canh ngon vậy phải uống nóng mới tốt, bỏ tủ lạnh mất chất rồi còn gì.
Tần Hựu mấy giờ về?”
“Không biết nữa, ảnh có nhắn là về muộn. Mà để tủ lạnh một đêm thì vẫn còn tươi mà mẹ.”
“Vậy con mang tới công ty cho nó đi? Nhà con với công ty ảnh cũng gần mà, giờ tan làm rồi, không có gì bận nữa đâu.”
“Con đi tới đó làm phiền người ta chi? Mẹ, đừng lo chuyện này nữa, trời tối rồi, mẹ về đi. Lái xe đêm nguy hiểm lắm.”
“Trời đất ơi cái con nhỏ này, mẹ nói gì cũng không nghe.
Mẹ chạy cả quãng đường dài mang canh tới cho con, giờ con chỉ việc mang qua cho chồng mà cũng từ chối.
Con á, cứ không coi trọng chuyện gia đình, không trưởng thành gì hết.
Hay mẹ mang qua cho Tần Hựu luôn nha?”
Tôi vội vàng ngăn lại: “Thôi mẹ, để con nhắn tin hỏi anh ấy. Nếu anh ấy tiện thì con sẽ mang qua. Mẹ yên tâm được chưa?
Trời tối rồi, mẹ về đi, còn phải lái xe đó.”
“Biết ngay là con chỉ lo đuổi mẹ về thôi! Thôi mẹ về đây. Nhưng con phải nhớ mang canh qua cho nó đó nha!”
Tôi nhắn cho Tần Hựu: 【Mẹ em vừa mang canh gà qua. Anh tiện không? Em mang đến công ty cho anh cũng được.】
Một lúc sau anh nhắn lại: 【Tiện mà, em qua đi. Lễ tân biết em rồi, cứ lên thẳng là được.】
Nghĩ cũng đúng, đi rồi thì mang theo ít đồ ăn luôn cho tiện.
Dù sao Tần Hựu bận quá cũng hay quên ăn uống tử tế.
Tôi đang chuẩn bị xong hết để đi, thì nhận được tin nhắn từ Hàn Chí Trình: 【Bác sĩ Lâm, đang bận không? Đến công ty của Tần Hựu đi, có chuyện cần bàn.】
Tôi đang tò mò không biết có chuyện gì thì Tần Hựu gọi điện đến. Giọng anh mang theo sự bực bội:
“Lâm Thiền, Tiểu Khả đến công ty rồi. Nếu được thì em tới đây một chuyến đi, anh không muốn có hiểu lầm gì cả.”
7
Khi tôi vừa đến nơi, Tề Cảnh cũng phóng xe thể thao đến như bay.
Anh ta vội vã hỏi lễ tân: “Tiểu Khả đâu? Cô ấy đâu rồi?”
Lễ tân nhìn thấy tôi, liền chào: “Chào chị, phu nhân của anh Tần. Mời chị đi lối này.”
Tôi hơi sững người vì cách gọi đó, vẫn chưa quen lắm. Sau một thoáng ngẩn ra, tôi cùng Tề Cảnh bước vào thang máy.
Anh ấy có vẻ đã bình tĩnh hơn: “Chị dâu, sao chị cũng đến?”
Tôi đưa túi đựng cơm hộp trong tay ra cho anh xem: “Đem canh gà đến.”
Rồi hỏi ngược lại: “Còn anh đến làm gì?”
Anh ta còn đang ngập ngừng chưa biết mở lời thế nào thì thang máy đến nơi. Tôi theo anh đến văn phòng của Tần Hựu.
Hàn Chí Trình vẫn giữ phong thái lười nhác như thường lệ, khoanh tay ngả người trên ghế sofa, khóe miệng mang theo nụ cười như đang xem kịch.
Thấy tôi, anh ta đứng dậy kéo nhẹ chiếc hoodie thể thao: “Bác sĩ Lâm đến rồi à.”
Phía bên kia, Tần Hựu ngồi sau bàn làm việc, tay day trán, im lặng không nói.