Tôi là bạch nguyệt quang trong một câu chuyện tổng tài bá đạo.
Ngày tôi trở về, cô gái có ngoại hình giống tôi đã không chút do dự mà nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng.
Chính vì thế mà mọi người bắt đầu căm ghét tôi.
Họ điên cuồng bóp chặt cổ tôi, đòi tôi phải trả cô ấy trở về.
Nhìn vào sinh mệnh đếm ngược từng ngày của mình, tôi cười chua xót.
Tốt thôi, thế thì cứ như ý họ mong muốn.
1
“Tôi còn bao nhiêu thời gian?”
【24 giờ, nếu cô muốn, tôi có thể kéo dài thêm một chút…】
“Không, đủ rồi.”
Tôi cúi đầu, trên khóe môi hiện lên một nụ cười đau khổ.
“Sau khi tôi chết, hãy dùng tất cả điểm của tôi để hồi sinh cho Châu Kiều Kiều.”
Ba mẹ, em trai, Cố Lưu Phong… Người họ muốn từ lâu đã không còn là tôi nữa.
Tôi vẫn nhớ năm mình được chẩn đoán mắc bệnh nan y.
Ba mẹ như phát điên, tìm kiếm khắp thế giới những bác sĩ giỏi nhất, người em trai luôn tin vào khoa học của tôi lại quỳ gối cầu nguyện ở tất cả các ngôi đền, còn Cố Lưu Phong thì tổ chức họp báo, chỉ cần có ai chữa khỏi bệnh cho tôi, anh ấy sẵn sàng dâng hiến tất cả tài sản của mình.
Công ty, gia sản, thậm chí cả mạng sống…bọn họ chẳng cần gì ngoài việc tôi có thể sống.
Tôi không muốn thấy họ như thế, nên đã một mình lặng lẽ ra nước ngoài chờ chết, nói dối với họ rằng ở nước ngoài đã có phương pháp điều trị và tôi không muốn họ thấy vẻ ngoài tiều tụy của mình, cũng như yêu cầu họ đừng tìm tôi nữa.
Tôi tắt hết các thiết bị liên lạc, đến một hòn đảo nhỏ nào đó, xé rồi lại viết đi viết lại di thư.
Cho đến ngày hôm đó, trong đầu tôi vang lên một giọng nói điện tử, tôi được liên kết với hệ thống số 555.
Nó nói rằng chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ ở một trăm thế giới, điểm tích lũy sẽ đủ để tôi hồi sinh hoàn toàn.
Tôi đã hoàn thành 99 thế giới rồi.
Thế giới cuối cùng này chính là thế giới gốc của tôi.
Nhiệm vụ cũng rất đơn giản: chỉ cần một trong những người thân hay người yêu của tôi nói yêu tôi là được.
Tôi đã vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhiệm vụ này thật chẳng khác nào tặng điểm miễn phí cả!
Chỉ cần hoàn thành là tôi có thể tích đủ điểm để mãi mãi ở bên họ rồi.
Tôi đã bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống sau khi hồi sinh của mình.
Tôi sẽ cùng ba mẹ đi du ngoạn khắp thế giới.
Giúp em trai hạ bệ đám cổ đông già nua của hội đồng quản trị.
Rồi sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng với Cố Lưu Phong, như chúng tôi đã bàn trước.
Tôi sẽ mặc chiếc váy cưới anh thiết kế, đeo vòng hoa do chính tay anh kết, và cùng anh trao nhau nụ hôn dưới màn pháo hoa rực rỡ…
Tôi đã nghĩ ra hàng nghìn, hàng vạn khả năng…
Duy chỉ không nghĩ rằng, từ lâu họ đã không còn mong muốn tôi quay về nữa.
Thế giới cuối cùng này chính là một cái bẫy tử thần mà họ đã chuẩn bị sẵn cho tôi.
2
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong căn phòng thuộc về mình.
Nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tôi đã sống ở đây hai mươi lăm năm, nhưng giờ phút này, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào thuộc về mình nữa.
Chỉ trong một năm, Châu Kiều Kiều đã biến căn phòng này thành một nơi xa lạ hoàn toàn.
Đồ dùng của tôi đều đã bị thay thế thành của cô ta, chú gấu bông yêu thích cũng bị vứt đi, ảnh chụp đều bị cất giấu hết.
Chỉ có những món trang sức giới hạn đắt tiền là còn nằm trong hộp, hoàn toàn trở thành tài sản của Châu Kiều Kiều.
Em trai tôi, Tống Viễn, đẩy cửa bước vào, với vẻ mặt chán ghét, kéo tôi ra ngoài.
“Tống Hiểu, ai cho phép chị ở trong phòng của chị Kiều Kiều?”
Buồn cười thật.
Rõ ràng đây là phòng của tôi.
Sau khi Châu Kiều Kiều được bố mẹ nhận làm con gái nuôi, cô ấy đã ở đây.
Vậy mà giờ tôi muốn quay lại ở thì lại biến thành giành giật của cô ta.
Tống Viễn chẳng bận tâm sẽ làm tôi đau, mạnh tay kéo tôi ra ngoài.
Như vẫn chưa hả giận, nó còn đẩy lưng tôi về phía cầu thang.
“Đồ sát nhân, kẻ đã ép chị Kiều Kiều đến chết!
Mau cút ra khỏi đây, ngôi nhà này không chào đón chị!”
Bị đẩy từ phía sau, tôi ngã thẳng xuống bậc thang, lăn từ tầng hai xuống tầng một.
Hình như cơ thể tôi đã va đập mạnh vào đâu đó, xương cốt toàn thân đau đớn như muốn vỡ vụn.
Tôi không nhìn thấy dáng vẻ của mình, chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng ẩm chảy ra từ khoang mũi.
Khuôn mặt Tống Viễn thoáng hiện lên sự lo lắng, nhưng ngay sau đó là nét khinh miệt thay thế.
“Chị đang giả vờ gì thế?
Trên bậc thang đã trải thảm dày thế này, tôi không tin chị lại bị làm sao.
Đừng tưởng giả vờ yếu đuối là tôi sẽ mềm lòng.
Kể từ khi chị ép chị Kiều Kiều đến chết, tôi đã không còn coi chị là chị gái nữa rồi.”
Nó đứng từ trên cao nhìn xuống, khoanh tay, đá nhẹ vào người tôi.
“Mau đứng dậy, đừng giống như con chó chết thế, nếu bố mẹ nhìn thấy lại tưởng tôi bắt nạt chị.”
Cơn đau từ phía sau đầu lan khắp toàn thân, tôi cố gắng ngồi dậy nhưng cảm giác đầu ngày càng nặng trĩu.
Cuối cùng, mùi máu tanh tràn ngập cả khoang mũi và miệng.
Không nhớ rõ là từ khi nào, tôi đã từng hỏi Tống Viễn một câu:
“Nếu có ai đó bắt nạt chị, em sẽ làm gì?”
Cậu bé Tống Viễn ngày đó đã giơ nắm đấm bé nhỏ lên.
“Ai dám bắt nạt chị, em sẽ đánh nó, cắn nó, chết cũng không buông tay, nhất định phải đòi lại công bằng cho chị.”
Tống Viễn lúc đó thực lòng như vậy.
Nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày người bắt nạt tôi lại chính là cậu.
Trước khi ngất đi, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Tống Viễn.
“Chị, chị chẳng phải đã khỏi bệnh rồi sao, tại sao người lại lạnh thế này…
Đừng giả vờ nữa, chị tỉnh lại được không, em tha thứ cho chị rồi, Tống Hiểu, chị, chị…”
Cơ thể tôi được nâng lên, tôi bị ôm chặt vào trong vòng tay gầy gò của cậu thiếu niên ấy.
Nhiệt độ quen thuộc… nhưng lần này lại lạnh lẽo quá…
3
Tôi đã rơi vào một cơn ác mộng.
Trong buổi tiệc sinh nhật hai mươi hai tuổi của Châu Kiều Kiều, bố mẹ tôi thân thiết gọi cô gái có bảy phần giống tôi ấy là “con gái nuôi”
Em trai tôi cẩn thận đi theo phía sau để giúp cô ấy chỉnh lại tà váy dài, còn Cố Lưu Phong thì nắm lấy tay cô ấy đầy tình cảm, công bố tin tức đính hôn trước mặt mọi người.
Không, đây không phải là ác mộng!
Rõ ràng là tôi đã tự mình chứng kiến!
Lúc tôi trở về, đã là một năm sau ở thế giới này.
Tôi không biết một năm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tôi đã chính mắt thấy bố mẹ ruột nhận người khác làm con gái, em trai từng luôn quấn quýt bên tôi lại nhận người khác làm chị gái, và người yêu từ thuở nhỏ đã nắm lấy tay người khác.
“Cô ấy là ai?”
Tôi không bận tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng bước tiến về phía họ.
Không những không thấy sự vui mừng mong đợi trong mắt họ, mà ngược lại, là vẻ hốt hoảng khi họ quay sang giải thích với Châu Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, nghe chúng tôi nói…”
“Không phải, tất cả đều là giả dối!”
Khuôn mặt giống tôi bảy phần ấy khóc lóc thảm thương, chỉ vào tôi với vẻ đầy phẫn nộ.
“Cô ấy chính là Tống Hiểu, đúng không?”
“Chính tôi đã đòi hỏi quá nhiều, đến nỗi quên mất rằng tôi chỉ là người thay thế cho cô ấy!”
“Nếu cô ấy đã trở về, thì… thì tôi cũng nên nhường lại chỗ cho cô ấy, tôi sẽ thành toàn cho mọi người!”
Cô ấy giật tay khỏi tay Cố Lưu Phong, kéo váy và chạy thật nhanh ra ngoài.
Khi lướt qua bên tôi, cô ấy hét lên căm hận: “Tống Hiểu, những thứ của cô, tôi không muốn một thứ nào!”
“Kiều Kiều, đừng làm chuyện dại dột!”
Cố Lưu Phong là người phản ứng nhanh nhất, không nhìn tôi lấy một lần, anh ta vội vã đuổi theo cô ấy.
Còn bố mẹ tôi, em trai tôi, tất cả họ đều coi tôi như vô hình, trong mắt chỉ có bóng lưng của cô ta.
Châu Kiều Kiều leo lên tầng thượng và quyết định nhảy xuống.
Tôi nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của mọi người, bố mẹ tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cố Lưu Phong đờ đẫn ngồi bên cạnh thi thể của Châu Kiều Kiều, run rẩy muốn đeo nhẫn kim cương lên tay cô ta.
Tống Viễn thì từ dưới đất gượng đứng dậy, lao đến chỗ tôi, tức giận tung nắm đấm về phía tôi.
“Tống Hiểu, Tống Hiểu!”
“Sao chị lại quay về, sao chị lại hại chết chị Kiều Kiều!”
“Đi mà đưa chị ấy trở lại đi!”