7.

“Chúng ta còn chưa ly hôn, anh dẫn người thứ ba đến tận nhà tôi để chỉ trích tôi, anh không thấy buồn cười à?”

Anh dường như bắt được lỗ hổng trong lời nói của tôi:

“Ý em là không muốn ly hôn nữa?”

“Tất nhiên là muốn ly hôn. Nếu anh với Phùng Tiễn Tiễn khó rời xa nhau như vậy, tôi cũng chẳng ngại giúp hai người toại nguyện. Ký tên đi, chúng ta lập tức đến Cục dân chính.”

Thấy tôi quyết tâm ly hôn, lạ kỳ là Thẩm Hoài An không nổi giận, mà giọng điệu lại dịu xuống.

“Í Mặc, em hiểu lầm rồi, Tiễn Tiễn từng giúp đỡ anh, anh chỉ muốn trả ơn cô ấy thôi.”

“Nói ra thì cũng hay, ngày xưa anh cũng nhờ cô ấy mà…”

“Á!”

Tiếng hét chói tai của Phùng Tiễn Tiễn cắt ngang lời anh. Chúng tôi nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, đó chính là ngôi mộ của ông nội tôi.

“Hoài An, sao ở đây lại có mộ! Sợ chết đi được!”

Phùng Tiễn Tiễn chui thẳng vào lòng Thẩm Hoài An, còn anh thì kiên nhẫn vỗ lưng cô ta để trấn an.

“Dù sao đây cũng là vùng nông thôn, có mộ ở gần cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng em sợ lắm! Ai lại chôn người chết gần nhà người sống như thế này, thật là xui xẻo.”

Cô ta lải nhải không ngừng, còn tôi thì tức đến mức máu dồn lên đỉnh đầu.

“Ăn nói cẩn thận một chút, ai xui xẻo? Cô chen chân vào hôn nhân của người khác, sống thì sống nhưng còn tệ hơn cả người chết!”

Phùng Tiễn Tiễn không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy, đôi môi hé ra, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Thẩm Hoài An đầy ấm ức.

Thẩm Hoài An xót xa không chịu được, lập tức trừng mắt nhìn tôi.

“Thẩm Í Mặc, sao em có thể nói chuyện với Tiễn Tiễn như vậy!”

“Không trách cô ấy nói, người ở đây đúng là vô văn hóa, tùy tiện chôn người chết, quả nhiên là cái kiểu bần hàn nghèo kiết xác không bỏ được.”

Tôi không kiềm chế được cơn giận, dồn hết sức tát một cái vang dội lên mặt Thẩm Hoài An.

“Thẩm Hoài An, câm miệng! Trong mộ đó chôn ông nội tôi!”

Anh định giơ tay lên đánh lại, nhưng khi biết đó là ông nội tôi, tay anh khựng lại giữa không trung.

“Ông nội em thật sự qua đời rồi sao?”

Nỗi đau đớn như xé lòng khiến tôi lại bật khóc.

“Đúng vậy, ông mất rồi. Không có tiền chữa trị nên mất rồi. Bây giờ anh hài lòng chưa?”

“Người mà hai người chê xui xẻo chính là người thân duy nhất của tôi!”

“Thẩm Hoài An, tôi là người nghèo. Nhưng anh không phải cũng từ người nghèo mà trở thành người giàu sao? Sao nhanh quên nguồn cội thế?”

Tôi chỉ vào Phùng Tiễn Tiễn:

“Lúc anh nghèo cô ta không cần anh, đến khi anh giàu lại chạy đến tìm anh. Anh thật sự nghĩ đó là tình yêu chân thành sao? Anh đúng là đáng thương.”

Có vẻ như tôi đã chạm đúng nỗi đau của anh, mạch máu trên trán anh nổi lên, anh rút bản thỏa thuận ly hôn ra và ký tên xoành xoạch.

“Ly hôn! Điều kiện của cô tôi chấp nhận. Tôi hối hận vì đã cưới cô, một người đàn bà độc địa, cay nghiệt!”

Anh vừa mắng tôi, Phùng Tiễn Tiễn phía sau lộ ra nụ cười chiến thắng, như thể đang chế giễu tôi là một kẻ thất bại thảm hại.

Nhưng bây giờ tôi không quan tâm nữa, chỉ cần được ly hôn là đủ.

8.

Cầm trên tay giấy chứng nhận ly hôn, tôi không đau khổ như mình đã tưởng, mà ngược lại, cảm thấy như được giải thoát.

Thẩm Hoài An đưa lại thẻ lương của tôi, kèm theo mật khẩu đã được thay đổi.

“Chúc anh và Phùng Tiễn Tiễn đầu bạc răng long, tuyệt tử tuyệt tôn.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, không hề quay đầu lại, đi thẳng tới ngân hàng bên cạnh để đổi mật khẩu.

Khi thấy trong tài khoản có mười vạn, lòng tôi chợt dâng lên một nỗi đau xót.

Chỉ vì thiếu số tiền này mà ông nội tôi phải chết.

Thay vì trách Thẩm Hoài An, tôi chỉ biết tự trách mình.

Tôi tìm được một công việc dạy học ở thị trấn.

Ở đây, yêu cầu đối với giáo viên không cao, tôi coi như có một công việc để duy trì cuộc sống.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một ngày tôi thấy tin tức Thẩm Hoài An và Phùng Tiễn Tiễn đính hôn trên điện thoại.

Dưới bài đăng trên mạng xã hội toàn là những lời chúc mừng.

Nhìn bức ảnh hai người họ hôn nhau, tôi chỉ biết cười nhạt.

Ngày xưa khi kết hôn với Thẩm Hoài An, dù đã chụp ảnh cưới nhưng anh không cho tôi đăng lên mạng xã hội, cũng không cho công khai tin tức này.

Anh lấy lý do rằng công ty đang bận rộn niêm yết, sợ việc công khai sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của anh.

Lúc đó, tôi yêu anh bằng cả trái tim, tin tưởng tuyệt đối vào những gì anh nói, không hé răng với ai về chuyện này.

Bây giờ, công ty đã niêm yết thành công, anh như ý nguyện cưới được bạch nguyệt quang của mình.

Trong mắt mọi người, họ là cặp đôi hoàn hảo.

“Đại gia cưới bạch nguyệt quang” trở thành câu chuyện cổ tích hiện đại.

Không ai biết, người vợ từng chia ngọt sẻ bùi với anh đã bị anh ruồng bỏ từ lâu.

Còn cái gọi là bạch nguyệt quang chỉ là “kẻ thứ ba” lên ngôi.

Chiều hôm đó, sau giờ lên lớp, thị trưởng tìm đến tôi.

Ông biết tôi từ thành phố trở về, nên hầu như mọi người đều xem tôi là người từng trải.

“Cô giáo Thẩm, có một công ty lớn sắp đến đây quay quảng cáo, tiện thể giúp quảng bá cho vùng này. Địa điểm ở làng của cô đấy.”

Ông hy vọng tôi có thể hỗ trợ tiếp đón, vì ở đây chưa ai từng trải qua những sự kiện lớn như vậy.

Tôi vui vẻ nhận lời, không ngờ người đến lại là Thẩm Hoài An và Phùng Tiễn Tiễn.

Hai người họ đứng sát nhau, tình tứ như một cặp đôi hoàn mỹ.

Những người dân làng đi ngang đều dừng lại nhìn, không ngớt lời khen ngợi.

“Đó là vợ của ông chủ lớn phải không? Đẹp thật đấy, da trắng hơn cả cô giáo Thẩm nữa.”

“Nhìn quần áo cô ấy kìa, chắc là hàng đắt tiền lắm.”

“Đúng thế, còn cái nhẫn kia, là kim cương phải không? Sáng lấp lánh!”

Tôi lạnh lùng quan sát cảnh tượng đó.

Phùng Tiễn Tiễn là người đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ta bước tới, giày cao gót gõ lộp cộp trên nền đất.

“Í Mặc, lâu rồi không gặp.”

Thái độ cao ngạo của cô ta khiến tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, tôi không thể không đáp lại.

“Lâu rồi không gặp.”

Cô ta tiến thêm một bước, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

“Tháng sau tôi và Hoài An sẽ kết hôn, hy vọng cô có thể đến dự đám cưới của chúng tôi.”

Cô ta cười rạng rỡ, vẫy tay gọi Thẩm Hoài An đến, hai người đứng sóng vai trước mặt tôi.

“Í Mặc, tôi thật lòng mời cô đến, điều chúng tôi cần nhất chính là lời chúc phúc của cô.”

Ánh mắt Thẩm Hoài An nhìn tôi phức tạp, nhưng không từ chối lời đề nghị của Phùng Tiễn Tiễn, cũng lên tiếng mời:

“Chúng tôi sẽ gửi thiệp mời cho em.”

“Tôi không cần.”

Tôi thật sự muốn bẻ đầu anh ta ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.

“Thẩm Hoài An, anh dẫn theo kẻ thứ ba đến mời vợ cũ dự đám cưới của mình, anh uống nhầm thuốc à?”

“Tiễn Tiễn không phải kẻ thứ ba!”

Thẩm Hoài An gầm lên, nhưng mặt thì đỏ bừng vì câu nói của tôi.

“Không phải kẻ thứ ba?”

Tôi đưa điện thoại, cho anh ta xem bức ảnh mà mẹ anh ta gửi cho tôi.

“Kiểu ôm ôm ấp ấp thế này mà nói không có gì thì chắc chẳng ai tin nổi đâu.”

“Nhìn kỹ ngày tháng đi, đúng vào ngày kỷ niệm cưới của chúng ta.”

Phùng Tiễn Tiễn định giật điện thoại của tôi nhưng tôi nhanh chóng né tránh, khiến cô ta suýt ngã.

Thẩm Hoài An lập tức đỡ lấy cô ta thật chặt.

Scroll Up