“Trước mười tuổi, tôi tiêu của hai người cũng không ít, nhưng tôi nghĩ nhà mình cũng không đến mức thiếu thốn gì. Vậy nên năm vạn còn lại… xem như tôi mua đứt quan hệ.”
“Ông bà Tạ, hai người kiểm tra lại đi.”
Giọng tôi xa cách, khiến ba mẹ tôi chết lặng.
“Con… năm vạn? Sao có thể chứ?”
Họ trông hoàn toàn hoang mang.
Đối với họ, mười vạn đã là con số ít.
Vậy mà sau ngần ấy năm, họ lại chỉ tiêu đúng năm vạn cho con gái ruột của mình.
Ba tôi cầm lấy xấp giấy nợ của tôi.
Trong đó, đủ loại khoản chi:
Mua bút vài tệ khi đi học, tiền thuốc, tiền mua sách tham khảo vài chục, tiền đồng phục vài trăm…
Khoản lớn nhất cũng chỉ là 3.000 tệ tiền phẫu thuật.
Ba mẹ tôi bắt đầu nhìn tôi thật kỹ.
Lần đầu tiên trong tám năm qua, họ nhìn tôi một cách nghiêm túc đến thế.
Lúc này họ mới phát hiện ra thân hình gầy gò của tôi,
Phát hiện ra khuôn mặt xanh xao chưa khỏi hẳn vì bệnh dạ dày,
Phát hiện ra cái chân tôi – vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau vụ tai nạn.
Mẹ tôi run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh né, giọng bình tĩnh:
“Tiền đã tính xong, đều ở đây rồi.”
“Từ nay trở đi, tôi và các người – không còn liên quan gì nữa.”
Ba mẹ tôi hoảng hốt.
“Không, Trân Trân, con là con ruột của ba mẹ mà!”
Nói ra câu đó, đến chính họ cũng cảm thấy xấu hổ.
Phải rồi, rõ ràng tôi mới là con ruột của họ.
Vậy mà tám năm qua, số tiền họ chi cho tôi còn chẳng bằng viên kim cương nhỏ đính trên váy của Bảo Châu.
“Trân Trân, là ba mẹ sai rồi. Ba mẹ sẽ bù đắp cho con, được không?”
“Sinh nhật con là khi nào? Ba mẹ tổ chức lễ trưởng thành cho con, chắc chắn hoành tráng hơn của Bảo Châu!”
Họ gấp đến mức chẳng màng thể diện nữa.
Bảo Châu lập tức tái mặt.
Nhưng lần này, không ai vội vàng chạy đến dỗ cô ta như trước.
Ngay cả Cố Trạch – người luôn nâng cô ta trong lòng bàn tay – cũng chỉ lẩm bẩm một câu:
“Sinh nhật của Trân Trân… trùng với Bảo Châu mà…”
Phải rồi, sinh nhật đã qua rồi.
Sao họ lại có thể quên?
Họ cúi đầu nhìn tờ giấy nợ cuối cùng – đúng ngày sinh nhật của tôi.
Sắc mặt cả ba mẹ đều trở nên thê thảm.
Họ không dám tưởng tượng hôm đó tôi đã tuyệt vọng đến mức nào.
Con nuôi thì đón gió biển ở trời Tây, nhận căn hộ cao cấp và siêu xe làm quà.
Con ruột thì một mình nằm viện, vay 3.000 tệ mà còn bị gây khó dễ…
Mãi đến giây phút này, ba mẹ mới thật sự nhận ra – họ đã nợ tôi quá nhiều.
Ba tôi hít một hơi sâu, người đàn ông luôn cao ngạo kia cúi đầu trước mặt tôi.
“Trân Trân… ba biết ba mẹ sai rất nghiêm trọng. Vậy thế này đi, ba tặng con 30% cổ phần Tập đoàn Tạ thị, xem như bù đắp. Con tha thứ cho ba mẹ… được không?”
Cả khán phòng rộ lên kinh ngạc.
30% cổ phần – đúng là một món quà lớn.
Chỉ cần tôi đồng ý, ngay lập tức trở thành triệu phú.
Nhưng không ai ngờ, tôi lại chậm rãi lắc đầu.
“Tôi cần tiền, đúng. Nhưng tôi càng không muốn dính dáng gì đến các người nữa.”
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để mọi người làm chứng.”
“Các người đã có cô con gái cưng để yêu chiều rồi. Không cần phải miễn cưỡng giữ lại một đứa con chẳng có duyên.”
Nói xong, tôi xoay người định rời đi.
Trước khi bước đi, tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã được bảo quản rất kỹ.
Bên trong là ngọc bội gia truyền mà Cố Trạch tặng tôi từ khi còn nhỏ.
“Cố Trạch, ngọc của anh, trả lại cho anh.”
Khoảnh khắc đó, ký ức bị chôn vùi bỗng ùa về.
Đồng tử Cố Trạch run rẩy.
Anh ta nhớ lại lời hứa năm xưa:
“Trân Trân, dù sau này không ai thương em nữa, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.”
“Chúng ta là bạn thân nhất, anh sẽ không để em phải chịu thiệt đâu.”
Lời hứa hùng hồn của tuổi thơ, giờ như một thanh kiếm xuyên thẳng vào trái tim kẻ phản bội.
Lễ đính hôn trở thành trò cười.
Buổi livestream được hai nhà dùng để quảng bá… hoàn toàn sụp đổ.