13

Tôi đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi thật dài.

Những lời vừa rồi, không chỉ là nói cho bọn họ nghe, mà cũng là để tự nhắc nhở chính mình.

Tôi dồn hết tâm sức vào hội họa và sự nghiệp mới.

Triển lãm tranh cá nhân do anh tôi tổ chức cho tôi, chính thức khai mạc tại Bảo tàng Mỹ thuật Quốc gia.

Ngày khai mạc, khắp nơi toàn là khách quý.

Từ giới doanh nhân, giới nghệ thuật, đến phóng viên các kênh truyền thông lớn, chen chúc khiến cả sảnh triển lãm không còn chỗ trống.

Tôi mặc chiếc sườn xám màu xanh mực được nhà thiết kế cao cấp may đo riêng theo yêu cầu của anh tôi, đứng dưới ánh đèn rọi, điềm tĩnh kể về tác phẩm và câu chuyện đời mình.

Tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường, hàng chục ống kính chĩa về phía tôi, ánh đèn flash lóe sáng như biển sao.

Tôi nhìn khung cảnh trước mắt, lòng bỗng sáng tỏ như nước.

Đây mới là cuộc đời mà Thẩm Thanh Thu tôi xứng đáng có được.

Khi tôi chuẩn bị tuyên bố khai mạc triển lãm, mời các vị khách tự do tham quan, thì ở lối vào đột nhiên vang lên một trận xôn xao nho nhỏ.

Đám đông bị ai đó thô lỗ chen lấn tạo thành một khoảng trống, hai bóng người ăn mặc hoàn toàn không hợp với nơi này, loạng choạng xông vào.

Người đàn ông tóc đã bạc, mặt mày tiều tụy, lưng vốn thẳng thớm giờ đã còng xuống.

Người phụ nữ bên cạnh dù được chăm chút kỹ lưỡng vẫn không giấu được vẻ hoang mang và cay độc trên gương mặt, nắm chặt lấy tay ông ta.

Chính là Cố Cảnh Chi và Bạch Ấu Vi.

Họ phớt lờ bảo vệ, lao thẳng về phía sân khấu nơi tôi đang đứng.

Tất cả ánh mắt trong phòng lập tức dồn về phía hai người họ.

14

Nhìn Cố Cảnh Chi và Bạch Ấu Vi đang xông đến dưới khán đài, tôi chẳng hề ngạc nhiên.

Thẩm Thiên Thành, anh trai tôi, chỉ hơi nhíu mày, rồi khẽ đưa ánh mắt ra hiệu.

Ngay lập tức, vài nhân viên an ninh mặc vest đen tiến lên, âm thầm chặn lại họ.

“Thẩm Thanh Thu! Đồ đàn bà nhẫn tâm!”

Bạch Ấu Vi gào lên điên loạn, “Cảnh Chi đã thành ra thế này mà chị còn ở đây khoe khoang sao? Tim chị làm bằng đá à?!”

Cô ta giãy giụa thoát khỏi tay bảo vệ, nhưng hoàn toàn vô ích.

Còn Cố Cảnh Chi, không nói gì, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.

Cách mấy mét, tôi vẫn thấy rõ mái tóc hoa râm, đôi mắt hõm sâu.

Ông ta trông như già đi hai mươi tuổi chỉ trong vài tháng.

Tôi cầm micro, giọng nói vang lên rõ ràng qua loa phát thanh:

“Thưa quý vị, chỉ là một chút sự cố nhỏ, mong mọi người đừng để tâm.”

“Bảo vệ, mời hai vị ‘người lạ’ này ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến không khí của buổi triển lãm.”

Lời tôi vừa dứt, Cố Cảnh Chi như bị rút cạn sức lực, thân hình lảo đảo, ho dữ dội đến mức như muốn nôn ra cả nội tạng.

Bạch Ấu Vi hoảng hốt đỡ lấy ông ta, vừa chửi bới loạn xạ, nhưng rất nhanh, tất cả âm thanh ấy đã bị dòng người và cánh cửa khép lại chặn ngoài kia.

Phòng triển lãm trở lại yên tĩnh.

Nhưng tôi biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Sau buổi triển lãm hôm ấy, tôi không còn nhận được bất kỳ tin tức nào từ phía nhà họ Cố nữa.

Tôi đã chặn hết mọi liên lạc của họ, anh tôi cũng lo liệu mọi chuyện chu toàn, đảm bảo không ai còn cơ hội làm phiền đến tôi.

Cho đến ba tháng sau, một số điện thoại lạ gọi đến máy cá nhân của tôi.

Tôi bắt máy.

Đầu dây bên kia là giọng Cố Kiến Nghiệp mang theo tiếng nức nở, gần như là van xin:

“Mẹ… cầu xin mẹ… đến bệnh viện gặp ba lần cuối đi…”

Tôi im lặng, không đáp.

“Ông ấy… không qua khỏi nữa rồi. Bị ung thư giai đoạn cuối, đã di căn… bác sĩ nói chỉ còn vài ngày…”

15

Giọng Cố Kiến Nghiệp nghẹn lại qua điện thoại:

“Từ hôm rời triển lãm tranh của mẹ về, ông ấy suy sụp hẳn.”

“Ngày nào cũng ngồi im không nói, chỉ nhìn ảnh của mẹ, rồi ho ra máu…”

“Mẹ ơi, ông ấy biết sai rồi, ông ấy thật sự biết sai rồi. Nguyện vọng duy nhất của ông ấy bây giờ là được gặp mẹ một lần cuối… con xin mẹ…”

Tôi cúp máy, đứng rất lâu trước cửa sổ kính sát đất.

Cuối cùng, tôi vẫn đi.

Không phải vì tha thứ, cũng không phải vì mềm lòng, mà chỉ vì muốn tự tay đặt dấu chấm hết cho bốn mươi năm hoang đường ấy.

Khi đẩy cửa phòng bệnh, tôi thấy Cố Cảnh Chi nằm trên giường, trên người cắm đầy ống dẫn, máy móc kêu bíp bíp đơn điệu.

Bạch Ấu Vi không có ở đó, chỉ có Cố Kiến Nghiệp và Lưu Lệ đang ngồi trông.

Thấy tôi, cả hai như nhìn thấy cứu tinh, nhưng trong mắt lại pha lẫn sợ hãi, lặng lẽ tránh sang một bên.

Người trên giường chậm chạp quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu khi nhìn thấy tôi bỗng sáng lên một chút, rồi hai hàng nước mắt cứ thế trào ra.

“Thanh Thu… em… em tới rồi…”

Tôi bước đến bên giường, nhìn xuống ông ta từ trên cao, nét mặt không chút biểu cảm.

“Anh xin lỗi em…”

Ông ta cố gắng nâng bàn tay gầy guộc lên, định nắm lấy tôi nhưng rồi bất lực buông xuống.

“Anh… anh thật ra… yêu em… Thanh Thu… anh chỉ là hồ đồ… anh hối hận rồi…”

Nước mắt từ khóe mắt ông chảy xuống ướt đẫm gối.

Những lời sám hối muộn màng ấy nghe thật nực cười.

Cuối cùng, tôi cũng mở miệng:

“Cố Cảnh Chi, tình yêu của anh, cũng như chính anh — rẻ rúng và ích kỷ.”

Ông ta toàn thân khựng lại, nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

Tôi tiếp tục:

“Tình yêu của anh là bắt tôi làm bảo mẫu miễn phí suốt bốn mươi năm, hầu hạ anh, hầu hạ người tình của anh, hầu hạ con cháu anh.”

“Tình yêu của anh là ba mươi năm trước đã âm thầm ‘ly hôn’ với tôi, để tôi mù mờ mang tiếng sống chung bất hợp pháp.”