Chương 5

【Cậu nghe thấy không? Thẩm Tri Vi!】

Có lẽ vì tôi đã lâu không đáp lại, hệ thống dường như có chút tức giận.

【Nếu cậu vẫn giữ thái độ này, tôi nghĩ không cần tiếp tục nhiệm vụ nữa!】

“Không! Đừng!”

Tôi vội vã mở miệng:

“Tôi biết sai rồi! Lần sau sẽ không như vậy nữa!”

Tôi đã kiên trì suốt ba trăm năm mươi lăm ngày.

Ba trăm ngày qua, tôi sống trong từng giây từng phút căng thẳng và rối rắm.

【Cậu biết sai là tốt.】

Hệ thống hừ một tiếng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn:

【Nhưng hành động của cậu đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chỉ số yêu thích của Minh Sở đối với cậu, thời gian nhiệm vụ sẽ kéo dài thêm một năm! Trừ khi…】

“Trừ khi gì?”

【Trừ khi cậu đi đến bên Minh Sở ngay bây giờ, bày tỏ tình yêu của mình với anh ta! Để anh ta tha thứ cho thái độ lạnh nhạt hôm nay của cậu!】

Tôi im lặng một lúc.

Minh Sở vừa đăng một bài trên WeChat Moments, địa điểm là quán bar lớn nhất ở Giang Thành.

Tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khó khăn nói ra một từ.

“Được.”

Chương 6

Đây không phải lần đầu tiên tôi đến quán bar này.

Nửa năm trước, Minh Sở đã tổ chức sinh nhật ở đây.

Hôm đó, tôi mang chiếc bánh ngọt yêu thích của anh ta, đứng cẩn thận ở vòng ngoài, chúc “Chúc mừng sinh nhật”. Nhưng lại bị cô bạn thanh mai trúc mã của anh, Lâm Ân Ân, tát một cái.

Lý do là vì tôi đến muộn hai giây, làm lỡ mất thời gian lý tưởng để Minh Sở ước nguyện.

Mọi người nhìn tôi đầy vẻ trách móc, Minh Sở ngồi giữa, nhìn tôi chằm chằm lâu, rồi khẽ cười một tiếng.

“Thẩm Tri Vi, cậu cố tình làm tôi không vui đúng không?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Chiếc bánh đắt tiền đó, Minh Sở không động vào lấy một miếng.

Còn tôi, bị ép phải uống một cốc lại một cốc rượu.

Lúc say mèm, tôi lảo đảo đi ra ngoài, bị Minh Sở ôm ngang hông. Bên tai tôi là giọng anh ta đang nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm Tri Vi, đây là cái giá cậu phải trả khi đùa giỡn với tình cảm của tôi, cậu nợ tôi, mãi mãi không trả hết đâu!”

Nhưng tôi không hề đùa giỡn với tình cảm của anh ta.

Mỗi lần từ chối tình cảm của Minh Sở, tôi đều rất nghiêm túc và cẩn thận. Là anh ta tự mình đeo bám, đầy tự tin, rồi au đó lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.

Anh ta thật sự ghê tởm.

Còn tôi, thật sự quá xui xẻo.

Chương 7

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước vào.

Tiếng nhạc ầm ầm khiến đầu tôi đau nhức.

Minh Sở vẫn ngồi ở góc quen thuộc của mình, xung quanh là một đám người.

Ngay khi nhìn thấy tôi, Minh Sở nhíu mày.

“Thẩm Tri Vi, cậu đến muộn rồi, từ nhà cậu đến đây không quá ba mươi phút, cậu ra khỏi nhà lúc bảy giờ bốn mươi, giờ đã tám rưỡi rồi. Thế nào, nóng giận à?”

Tôi hơi giật mình.

Minh Sở nói đúng.

Tôi thật sự ra khỏi nhà lúc bảy giờ bốn mươi, nhưng sau khi xuống dưới, tôi đã mất thêm thời gian cho việc cho những con mèo lang thang ăn.

Nhưng sao anh ta lại biết rõ như vậy?

Trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, anh ta quay mặt đi, cười lạnh:

“Cậu đã like bài đăng trên Moments của tôi!”

À đúng rồi.

Hệ thống nói, một kẻ theo đuổi thành công phải chú ý đến mọi chi tiết.

Vì vậy mỗi khi Minh Sở đăng bài trên mạng xã hội, tôi luôn là người đầu tiên like và bình luận.

Tôi gật đầu, nở một nụ cười nịnh nọt, ngồi cẩn thận xuống chỗ trống bên cạnh anh ta, nhẹ hàng dụ dỗ anh:

“Xin lỗi, Minh Sở, ban ngày là lỗi của tôi, cậu tha thứ cho tôi có được không?”

“Tha thứ cho cậu cũng được.”

Minh Sở cười một cách vô tâm.

“Nhưng cậu phải cho tôi thấy sự chân thành của mình.”

Chân thành…

Lại là chân thành.

Tôi gắng nén sự ghê tởm, cười mềm mỏng:

“Được.”

Sau đó, tôi đưa tay cầm ly rượu. Nhưng ngay lập tức, Minh Sở nắm chặt cổ tay tôi.

“Uống rượu chẳng có gì thú vị.”

Ánh mắt anh ta dừng lại ở cổ tôi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, rồi nâng lên chiếc vòng ngọc tôi đeo suốt mười năm qua.

“Tôi muốn cái này.”

Một luồng lạnh lẽo tỏa ra, tôi không thể không cầu xin:

“Xin cậu, Minh Sở, cậu muốn gì tôi cũng làm được, cái này… Đây là di vật cuối cùng bà ngoại cậu để lại cho cậu.”

Anh ta cắt ngang lời tôi:

“Tôi đương nhiên biết, nhưng hôm nay tôi muốn nó, làm sao đây?”

Tôi cắn môi, nước mắt không thể ngừng rơi.

Chiếc vòng ngọc này là vào mười năm trước, bà ngoại dùng nửa năm tiền tiết kiệm để mua cho tôi.

Lúc đó tôi thường xuyên ốm yếu, bà ngoại không biết từ đâu nghe nói ngọc có thể giúp người ta an lành, nên đã đi bộ hơn mười cây số, dùng nửa năm tiền tiết kiệm để mua cho tôi chiếc vòng này.

Không phải ngọc quý, nhưng nó mang nặng tình yêu của bà ngoại.

Không biết có phải nhờ chiếc vòng này mà sau đó sức khỏe tôi dần dần tốt lên.

Năm nay, Minh Sở ép tôi phải trao đi rất nhiều thứ.

Di vật của bà ngoại không nhiều, bây giờ thứ duy nhất còn lại là chiếc vòng ngọc này.

“Thẩm Tri Vi, cậu thật sự không chân thành.”

Minh Sở nói.

Tôi hiểu, anh ta đang đe dọa tôi.

Vào khoảnh khắc chiếc vòng ngọc bị tháo ra, tôi cảm thấy toàn thân lạnh giá, nhìn Minh Sở ném nó cho con chó Doberman của anh ta chơi.

Mọi người cười khinh bỉ:

“Cũng chẳng phải thứ gì quý giá, thậm chí còn không bằng một chai rượu của anh Sở, làm gì mà coi như báu vật vậy?”

Chiếc vòng ngọc rơi xuống đất, va chạm nhẹ và tạo ra một vết nứt. Con chó Doberman như chơi chán rồi, bất ngờ nuốt xuống.

Tôi nghiến chặt răng, xông lên, xé miệng nó ra, cướp lại chiếc vòng ngọc đã đầy vết nứt. Răng của con chó cắm sâu vào tay tôi, Minh Sở nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt hiếm thấy.

“Thẩm Tri Vi! Cậu điên rồi sao?! Cậu cướp đồ từ miệng chó à?! Cái này quan trọng đến thế sao?”

Anh ta lại hét lên với những người còn lại đang ngây ra:

“Mau qua đây giúp đi?!”

Tôi nở một nụ cười, nhẹ nhàng giải thích.

“Không phải đâu, Minh Sở, tôi sợ chó của cậu không tiêu hóa được, sẽ bị bệnh. Đừng giận tôi nhé, được không? Tôi thật sự rất chân thành với cậu.”

Minh Sở mặt mày tái xanh rồi lại tái trắng.

Cuối cùng, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.

8

Minh Sở đưa tôi đi tiêm phòng dại.

Có lẽ vì anh ta vẫn còn chút lương tâm, hai ngày tiếp theo, anh ta không làm phiền tôi.

Hệ thống cũng không ép tôi phải tăng mức độ yêu thích của Minh Sở.

Mỗi ngày, tôi đều đếm từng giây, xé bỏ tờ lịch của ngày hôm đó, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng.

Chỉ còn bảy ngày nữa là tôi sẽ được gặp lại bà ngoại.

Không biết hệ thống sẽ sử dụng cách nào để đưa bà về nhỉ?

Bà sẽ vẫn là người bà ngoại hiền hậu, nở nụ cười hiền lành như trước kia chứ?

Những câu hỏi này, tôi không dám hỏi hệ thống.

Nó tính tình nóng nảy, mỗi lần tôi hỏi nhiều hơn một câu, nó sẽ nghi ngờ lòng thành của tôi với Minh Sở và đe dọa kéo dài thời gian nhiệm vụ.

Dù sao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ phải giữ lời hứa.

Tôi chỉ cần đợi…

Đợi đến ngày nhận được thẻ hồi sinh.

Đợi đến ngày tôi và bà ngoại được gặp lại.

Tuy nhiên, tôi càng mong muốn Minh Sở đừng làm phiền tôi, hệ thống đừng ép buộc tôi, thì lại càng không được như ý.

Hệ thống lên tiếng cùng lúc với tin nhắn của Minh Sở.

Minh Sở: 【Mua hai hộp bao cao su, đến địa điểm này tìm tôi.】

Minh Sở: 【Nhớ mua loại to nhất.】

Minh Sở: 【Mặc bộ đồ lót tôi mua cho cậu.】

9
Tôi và Minh Sở thực sự chưa bao giờ có những hành động thân mật quá mức.

Lần gần nhất là tôi nín nhịn ghê tởm, khẽ hôn môi anh ta.

Tôi vẫn luôn hy vọng rằng sẽ không có ngày này.

Nhưng tin nhắn của Minh Sở quá thẳng thắn, đã hoàn toàn phá vỡ mọi ảo tưởng của tôi.

【Thẩm Tri Vi, nếu cậu từ chối, nhiệm vụ sẽ thất bại ngay lập tức!】

【Còn không mau đi đi?】

【Cậu thật sự không muốn cứu bà ngoại mình sao?】

Bà ngoại.

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Chỉ cần bà ngoại có thể sống lại, dù phải đánh đổi mạng sống của mình, tôi cũng cam lòng.

Bảy ngày cuối cùng.

Tôi không thể thất bại, tuyệt đối không thể.

10
Tôi đã trả lời tin nhắn của Minh Sở.

Sau đó, tôi làm theo yêu cầu của anh ta, thay đồ, chụp ảnh, gửi cho anh ta kiểm tra.

Rồi tôi đi đến cửa hàng tiện lợi mua những thứ anh ta cần.

Cách đó vài trăm mét đang sửa đường, xe buýt tạm ngừng hoạt động, tôi đành phải gọi taxi.

Đến khách sạn sớm hơn hai mươi phút, chuẩn bị đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng thì tình cờ nhìn thấy Minh Sở và bạn của anh ta, hai người đang quay lưng về phía tôi.

Tôi xoay người, tiến về phía họ.

Cách vài bước, tôi nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Bạn của Minh Sở giọng đầy kinh ngạc:

“Anh Sở lợi hại quá, có thể dạy được cô nàng học sinh ngây thơ thành ra như thế này, có thể dạy cho anh em không?”

Những lời lẽ xúc phạm này, họ không ít lần nói trước mặt tôi, tôi cũng đã quen với việc đó rồi.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh của tôi lại bị Minh Sở một câu nói phá vỡ hoàn toàn—

Đêm tối mịt mù, giọng anh ta lười biếng, nhưng tràn ngập sự mỉa mai.

“Đơn giản thôi, lắp một chiếc camera và loa nhỏ trong nhà cô ta là được, mấy cô gái không có tiền, không có người thân như vậy, ngây thơ dễ lừa, tôi nói tôi là hệ thống, có thể hồi sinh bà ngoại cô ta, vậy mà cô ta thật sự tin đấy, buồn cười không?”

Câu hỏi tiếp theo từ bạn anh:

“Vậy nếu hết thời gian, Thẩm Tri Vi không yêu cầu anh hồi sinh bà ngoại cô ấy thì sao?”

“Đơn giản nữa.”

Minh Sở nói: