“Lòng anh trống rỗng, nhưng vì sĩ diện nên không dám thổ lộ sự yếu đuối, cuối cùng bị sự dịu dàng của Tằng Sảng hấp dẫn mà phạm phải sai lầm lớn.”
“Sau này anh sẽ sửa đổi, bù đắp cho em thật tốt, đừng giận anh nữa được không? Anh vẫn là một bệnh nhân mà.”
Thẩm Phồn Niệm im lặng một lúc.
Bỗng nhớ lại trước đây cô thường xuyên thức trắng đêm để làm việc, cũng từng nhiều lần thất hứa không đến dự sinh nhật của Bùi Khanh An.
Thật ra bản thân cô cũng có lỗi.
Cô lấy lại bình tĩnh, đẩy Bùi Khanh An ra, giọng lạnh nhạt.
“Quá muộn rồi, Bùi Khanh An.”
“Cái chết của An An là một cái gai mãi mãi đâm vào tim tôi, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho anh.”
Để anh hoàn toàn tuyệt vọng, Thẩm Phồn Niệm đưa tay vuốt bụng, nói dối.
“Tôi đã mang thai con của Phong Yến rồi, anh buông tay đi.”
“Có thai?”
Niềm vui trong mắt Bùi Khanh An lập tức biến mất, thay bằng nỗi thất vọng nặng nề.
“Niệm Niệm, em quá tàn nhẫn với anh, vậy mà đã mang thai con của hắn!”
Đôi vai anh run rẩy dữ dội, rất lâu sau mới bình tĩnh lại, cười khổ.
“Anh có thể để em tự do, nhưng sẽ không ly hôn.”
Thẩm Phồn Niệm thấy không thể nói lý với anh, chỉ đành bất lực rời đi.
Cô vội vã rời khỏi phòng bệnh, lao vào lòng Phong Yến, buồn bã kể lại mọi chuyện.
Người đàn ông dịu dàng mỉm cười nói.
“Không sao cả, hắn ta chỉ là một cái tên rỗng thôi.”
“Anh mới là người đàn ông của em, chúng ta mau về nhà trồng trọt thôi.”
Thẩm Phồn Niệm đỏ mặt, giơ tay đánh anh một cái.
“Không được, em muốn thử thách anh thật kỹ, cho đến khi em hài lòng mới thôi.”
Nằm trên giường bệnh, Bùi Khanh An nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô ở dưới lầu, ánh mắt tràn đầy lưu luyến xen lẫn bi thương.
Anh dường như thấy lại hình ảnh Thẩm Phồn Niệm năm hai mươi tuổi, mặt đỏ bừng giơ tay đánh anh, cười nói.
“Bùi Khanh An, anh là người đàn ông của em, cả đời này chỉ được đối tốt với mình em thôi, nhớ chưa?”
Anh khi đó đã trả lời đầy kiên định bao nhiêu, thì giờ đây trái tim lại đau đớn bấy nhiêu.
Bùi Khanh An bừng tỉnh, giơ tay như muốn giữ lại bóng lưng nhỏ bé đang ngày càng xa dần, khàn giọng nói.
“Vợ à, bảo trọng.”
Từ nay về sau, núi cao sông dài, thời gian đổi thay,
Anh chỉ có thể cô đơn làm người chồng trên danh nghĩa,
Mãi mãi chờ đợi một người vợ không bao giờ quay trở lại nữa.
【Toàn văn hoàn】