Nụ cười của Bùi Khanh An cứng đờ trên mặt, chau mày nói: “Anh đã nhờ thẩm phán âm thầm lấy lại đơn ly hôn của em, em không thể hoàn tất được thủ tục ly hôn.”

Thẩm Phồn Niệm lười giải thích với anh, Phong Yến đã phải âm thầm lo liệu đủ đường để giúp cô ly hôn.

Cô nhanh chóng bước đến bên cạnh Phong Yến đang chờ ở cửa tòa án, lấy ra bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đưa cho anh, mỉm cười nói: “Phong Yến, cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi một cuộc hôn nhân mục nát, tôi chuyển nhượng 10% cổ phần tập đoàn Bùi thị trong tay tôi cho anh như một lời cảm ơn, anh nhất định phải nhận lấy.”

“Niệm Niệm, không được chuyển cổ phần cho anh ta!”

Bùi Khanh An bị đả kích nặng nề, lao đến muốn ngăn cản, nhưng lại thấy Phong Yến mỉm cười ôn hòa, nhận lấy hợp đồng nói: “Cảm ơn món quà hậu hĩnh của cô Thẩm, tôi sẽ luôn giữ gìn nó, và truyền lại cho con cháu đời sau.”

Lời của người đàn ông giống như một cái tát sáng loáng, giáng mạnh vào mặt Bùi Khanh An.

Cổ phiếu của tập đoàn Bùi thị là thể diện của nhà họ Bùi, hôm nay lại bị Niệm Niệm tùy tiện chuyển nhượng cho người khác, đúng là nỗi nhục tột cùng.

Lửa giận vì ghen tuông trào dâng trong lòng anh, định lao lên ngăn Thẩm Phồn Niệm thì bị tầng tầng lớp lớp vệ sĩ cản lại.

“Niệm Niệm, đừng tàn nhẫn với anh như vậy, nếu chuyện này lộ ra ngoài, nhà họ Bùi chúng ta sẽ mất hết thể diện.”

Bị ngăn cách ngoài đám đông, Bùi Khanh An nhìn cô với ánh mắt cầu xin, giọng khàn đặc: “Anh sẵn sàng mua lại cổ phần em đang nắm giữ với giá gấp mười lần thị trường, em đồng ý với anh được không? Ông nội anh hiện giờ đang hấp hối, không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa.”

“Sống chết của ông ấy thì liên quan gì đến tôi?”

Thẩm Phồn Niệm nhíu mày nhìn anh, giọng lạnh lùng: “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không còn tư cách can thiệp vào chuyện của tôi nữa.”

Nói xong, cô cúi người bước vào xe của Phong Yến, nghênh ngang rời đi.

Bùi Khanh An mắt đỏ hoe, cố gắng đuổi theo, nhưng bị trợ lý vừa chạy tới cản lại đường.

“Tổng giám đốc, vừa nhận được tin, ông nội ngài đã qua đời.”

“Cái gì?”

Đôi mắt đen của anh trào lên nỗi đau tột cùng, lớp kiên cường cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, anh đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đau nhói rồi ngã xuống đất.

Ông nội mang theo nỗi hận mà ra đi, Niệm Niệm cũng quyết tuyệt ly hôn với anh.

Giờ đây anh tay trắng, thất bại thảm hại.

“Không, tôi tuyệt đối không cam tâm!”

Bùi Khanh An gắng gượng đứng dậy bằng chút sức lực cuối cùng, siết chặt chiếc nhẫn cưới bị Niệm Niệm vứt lại, giọng khàn khàn đầy kiên định: “Tôi nhất định sẽ tìm cách giành lại Niệm Niệm!”

Ba ngày sau, Bùi Khanh An tổ chức tang lễ long trọng cho lão gia nhà họ Bùi.

Dù giới hào môn xa lánh anh như tránh tà, không một ai đến viếng, nhưng anh vẫn một mình giữ linh đường trống trải, nghiêm túc hoàn tất mọi thủ tục chôn cất.

Đêm hôm đó, tang lễ kết thúc, Bùi Khanh An lên đường ra nước ngoài khai phá thị trường.

Trước khi đi, anh quỳ dưới trời tuyết suốt một đêm trước biệt thự nơi Thẩm Phồn Niệm sống, cầu xin cô gặp mặt một lần.

Bên trong căn nhà, Thẩm Phồn Niệm không đáp lại lời khẩn cầu đau khổ của anh, chỉ kéo rèm lại rồi yên tâm ngủ một giấc ngon lành.

Khác với những cơn ác mộng trước kia, lần này trong giấc mơ cô thấy An An đang cười vui vẻ chơi bóng trên bãi cỏ.

Cậu bé dang tay nhào vào lòng cô, hôn nhẹ lên má cô, tiếng cười giòn tan: “Mẹ ơi, cho mẹ một cái hôn yêu thương.”

Thẩm Phồn Niệm mỉm cười tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp, phát hiện mình đã khóc đầm đìa từ lúc nào.

Trên bàn đầu giường, giá vẽ trắng đặt một bức tranh chân dung màu của An An, cậu bé đang rạng rỡ mỉm cười nhìn cô.

“Cô Thẩm, đây là món quà tôi tặng lại cho cô, thích không?”

Phong Yến ôm bó hoa dành dành đang nở rộ, đặt vào lòng cô, giọng khàn nhuốm đầy dịu dàng: “Mắt cô vẫn chưa hồi phục hẳn, đừng khóc mãi như vậy, tôi hy vọng sau này cô sẽ cười nhiều hơn.”

Cô xúc động ôm chặt bức tranh vào lòng, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, Phong Yến. Tôi sẽ sống thật tốt, thay An An cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.”

“Anh giúp tôi đặt một chuyến du lịch vòng quanh thế giới nhé.”

“Tôi đi cùng em.”

Phong Yến mỉm cười nói.

Chớp mắt đã hai năm trôi qua, Phong Yến đưa cô đi khắp nơi trên thế giới, không chỉ đến Tây Song Bản Nạp xem voi – loài động vật An An yêu thích nhất, mà còn đến Disneyland – nơi mà An An luôn mong muốn được đi.

Tình cảm giữa hai người cũng ngày càng sâu đậm.

Dù đi đến đâu, Thẩm Phồn Niệm cũng luôn mang theo bức chân dung của An An, như thể cậu bé chưa bao giờ rời xa cô vậy.

Hôm đó, cô và Phong Yến đến thị trấn cổ tích ở Đan Mạch, ghé thăm tiệm bánh nổi tiếng trên mạng, lại bất ngờ gặp phải cướp có vũ trang…

Phong Yến vì bảo vệ cô mà không may bị trúng đạn vào vai.

16

Thẩm Phồn Niệm lo đến mồ hôi đầm đìa, liều mạng kéo Phong Yến đã hôn mê, chuẩn bị lái xe tới bệnh viện, thì bị bọn cướp tăng tốc đuổi kịp, ép xe dừng lại.

Tên cầm đầu mặt sẹo mở cửa xuống xe, nhe răng cười dữ tợn tiến về phía cô, giơ tay bóp cằm cô, giọng điệu trêu chọc.

“Cô em da trắng dáng ngon thật đấy, tao đột nhiên không muốn cướp tiền nữa, chỉ muốn nghe em khóc lóc cầu xin thôi.”

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”

Thẩm Phồn Niệm chán ghét đẩy hắn ra, lạnh lùng nói.

“Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa, bạn tôi cần phải tới bệnh viện gấp, không thể chậm trễ.”

“Ồ, cô em này cũng dữ dằn ghê, tao thích.”

Tên mặt sẹo cười ha hả, đột nhiên lộ vẻ hung ác, giơ tay xé toạc váy liền của cô, nghiến răng nói.

“Không muốn thằng đàn ông của mày chết thì hầu hạ tao cho tốt, nếu không tao tiễn cả hai đứa mày lên đường ngay.”