“Là mặt dày.” Tôi nói. “Cô và Trần Mặc ly hôn đã hai năm. Trong thời gian đó anh ta kết hôn với tôi. Giờ cô lại nói tôi là người chen ngang?”

Cô ta sững người.

“Còn nữa.” Tôi lấy một tờ giấy trong túi ra. “Đây là kết quả giám định huyết thống. Cô chắc cũng đã xem rồi nhỉ?”

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“99,99%. Con trai cô đúng là con của Trần Mặc.” Tôi nói. “Nhưng cô có biết không? Hôm qua tôi làm thêm một xét nghiệm nữa.”

“Xét nghiệm gì?”

“Đối chiếu DNA của con cô với cha Trần Mặc.” Tôi mỉm cười. “Tôi đã cho người về quê anh ta, lấy được mẫu của bố chồng tôi.”

Trần Mặc đột nhiên đứng bật dậy.

“Em làm gì vậy?”

“Anh lo gì chứ?” Tôi nhìn anh. “Lẽ ra anh phải vui mới đúng. Kết quả cho thấy, con cô ta thật sự là con anh.”

Anh ta ngẩn ra.

“Vậy tại sao em phải—”

“Vì tôi muốn xác nhận một chuyện.” Tôi quay sang nhìn Lâm Vi. “Lâm Vi, cô còn nhớ lý do cô và Trần Mặc ly hôn không?”

Sắc mặt cô ta tối sầm lại.

“Chuyện đó không liên quan đến cô—”

“Cô ngoại tình.” Tôi cắt lời. “Trần Mặc từng nói với tôi. Hai người ly hôn là vì cô phản bội.”

Mặt Lâm Vi tái nhợt hoàn toàn.

Trần Mặc cũng sững người.

“Sao em biết chuyện đó?”

“Khi trước anh nói với tôi là ‘không hợp tính’.” Tôi nhìn anh. “Nhưng hôm qua tôi hỏi bạn đại học của anh. Họ nói Lâm Vi từng cặp kè với một đàn anh khóa trên. Anh phát hiện nên mới ly hôn.”

Sắc mặt Trần Mặc trở nên phức tạp.

“Vậy nên.” Tôi quay sang Lâm Vi. “Cô từng ngoại tình một lần. Cô dám chắc ba năm nay không tái phạm?”

Cô ta há miệng, lúng túng.

“Tôi…”

“Đúng là con trai cô là của Trần Mặc.” Tôi nói. “Nhưng nếu không phải thì sao? Nếu cô còn dây dưa với người đàn ông khác thì sao? Trần Mặc, anh chắc chắn chứ?”

Ánh mắt Trần Mặc nhìn Lâm Vi đầy phức tạp.

“Lâm Vi, em…”

“Không có!” Cô ta vội hét lên. “Ba năm nay em chỉ có mình anh!”

“Thật vậy sao?” Tôi cười. “Vậy sao lúc tôi nói muốn xét nghiệm, cô lại căng thẳng đến thế?”

Cô ta cứng đờ.

“Lúc đó mặt cô tái mét.” Tôi nói. “Nếu cô chắc chắn đứa bé là con Trần Mặc, thì lo lắng làm gì?”

Cô ta không đáp nổi.

“Được rồi.” Tôi gấp tờ kết quả lại. “Tôi chỉ muốn cho các người biết: Lâm Vi không phải là cái gọi là ‘tình yêu đích thực’. Cô ta từng phản bội, sau này cũng có thể phản bội. Trần Mặc, tự anh suy nghĩ.”

Tôi quay người bước vào phòng ngủ.

“Tô Vãn—” Trần Mặc đuổi theo.

“Đừng đi theo tôi.” Tôi không quay đầu lại. “Tôi chỉ vào lấy đồ rồi đi.”

Anh ta đứng lại.

Tôi vào phòng, thu gom quần áo, sữa và bỉm của con gái bỏ vào vali.

Xong xuôi, tôi kéo vali ra.

Lâm Vi vẫn ngồi trên ghế sofa, mặt trắng bệch.

Mẹ chồng đứng bên cạnh, không biết nói gì.

Trần Mặc nhìn tôi, ánh mắt rối bời.

“Tô Vãn, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

“Không cần.” Tôi đáp. “Tôi đã suy nghĩ xong rồi.”

Tôi đi đến cửa, dừng lại, quay người.

“Luật sư Chu sẽ liên hệ với anh. Những điều kiện trong đơn ly hôn, tôi sẽ không nhượng bộ một chữ.”

Tôi mở cửa, bước ra ngoài.

Sau lưng vang lên tiếng của Lâm Vi:

“Chị à, chị định đi vậy luôn à? Không tranh giành gì sao?”

Tôi không quay đầu lại.

“Không cần tranh.” Tôi nói. “Anh ta không đáng.”

9.

Một tuần sau.

Luật sư Chu hẹn gặp Trần Mặc để đàm phán ly hôn.

Tôi cũng có mặt.

Trong phòng họp, Trần Mặc ngồi đối diện, sắc mặt rất tệ.

Có vẻ tuần qua anh ta sống không mấy dễ chịu.

“Yêu cầu của cô Tô rất rõ ràng.” Luật sư Chu đẩy văn bản tới. “Một: ly hôn. Hai: quyền nuôi con thuộc về cô Tô. Ba: tài sản chung vợ chồng, cô Tô nhận 70%. Bốn: anh Trần phải bồi thường tổn thất 150.000 tệ.”

Trần Mặc nhìn văn bản.

“Bảy mươi phần trăm?”

“Căn cứ theo Điều 1091 của Bộ luật Dân sự, bên không có lỗi có quyền yêu cầu bồi thường.” Luật sư Chu nói. “Anh Trần ngoại tình trong hôn nhân, chứng cứ rõ ràng. Việc cô Tô yêu cầu chia phần nhiều hơn là hợp lý và hợp pháp.”

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tô Vãn, em thật sự muốn như vậy sao?”

“Không thì sao?” Tôi đáp. “Anh muốn thế nào?”

“Anh… anh có thể tay trắng ra đi.” Anh nói. “Nhà, xe, tiền tiết kiệm đều để lại cho em. Nhưng… anh muốn quyền thăm con.”

Tôi nhìn anh.

“Quyền thăm con?”

“Nó là con gái anh.” Anh nói. “Anh… anh muốn thỉnh thoảng được gặp con bé.”

Tôi im lặng vài giây.

“Trần Mặc, anh biết điều tôi hận nhất ở anh là gì không?”

Anh hơi sững lại.