13
Sau tiệc đính hôn, Phó Lăng Khôn chính thức nắm trong tay toàn bộ tài sản và quyền lực của nhà họ Phó. Cuộc chiến tranh giành gia sản này đã kết thúc với sự thất bại thảm hại của Phó Nhược Minh.
Người ta nói rằng Phó Nhược Minh bị tôi mê hoặc đến lú lẫn, đáng lẽ anh ta có khả năng thắng cao hơn Phó Lăng Khôn.
Tôi nghe những lời đồn đại đó chỉ cười nhẹ, chẳng có thời gian để tức giận. Tôi làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đâu có thời gian để quan tâm đến mấy lời đồn đại ấy.
Phó Nhược Minh cũng vậy, sau khi mất đi tài sản nhà họ Phó, anh ấy thậm chí còn bận rộn hơn.
Chỉ đến đêm anh ấy đưa tôi ra hồ lần thứ hai, tôi mới biết anh ấy còn có một công ty khác ở bên ngoài.
Công ty này tuy không phô trương, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, là do anh ấy dùng tài nguyên của nhà họ Phó để nuôi dưỡng. Giờ đây, công ty đó đã đủ khả năng nuốt chửng lại tài sản của nhà họ Phó.
Phó Nhược Minh đã sống ở nhà họ Phó từ lâu, anh ấy biết tất cả điểm yếu của gia tộc này, và công ty đó chính là khắc tinh của nhà họ Phó.
Còn công ty của tôi, dưới sự giúp đỡ của anh ấy, cũng đang phát triển một cách nhanh chóng.
Phó Nhược Minh nói, anh ấy không thể cho tôi danh phận phu nhân nắm quyền của nhà họ Phó, cũng không thể mang đến cho tôi những bó hoa tươi và sự ngưỡng mộ của mọi người. Thứ duy nhất anh ấy có thể cho tôi, là khả năng tự mình đạt được quyền lực, tiền bạc, hoa tươi và sự tán thưởng.
Anh ấy nói, đối với một con sói nhỏ, nuôi nó, cho nó tthịtđeer ăn, không bằng dạy nó cách săn mồi và giúp nó chiếm lĩnh một thảo nguyên.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Khi những gì bạn có được đều do năng lực của bản thân mà giành lấy, bạn sẽ không còn lo được lo mất, không còn phải bước đi trên con đường đầy rẫy lo âu.
Ít nhất là tôi sẽ không còn phải đứng trước gương hàng ngàn lần để luyện tập cách để giống một người phụ nữ khác. Và tôi cũng không còn sợ bất kỳ ai sẽ bỏ rơi mình, dù người đó là cha của tôi hay người tôi yêu.
Phó Nhược Minh đã tặng cho tôi món quà và lời hứa tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến trên thế giới này.
14
Hai năm trôi qua nhanh chóng. Trong hai năm đó, chúng tôi không gặp lại người nhà họ Phó. Cho đến hôm nay, khi bà cụ nhà họ Phó qua đời. Bà đã chất chứa quá nhiều u uất trong lòng, bệnh tật kéo dài, cuối cùng không thể chịu nổi nữa.
Tôi và Phó Nhược Minh trở về để viếng bà. Phó Lăng Khôn cũng có mặt. Anh ta trông tiều tụy hơn khi xưa rất nhiều, ánh mắt ảm đạm đang nhìn tôi một cách sâu lắng.
Tôi biết anh ta đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Người con ngoài giá thú mà ông cụ nhà họ Phó nuôi dưỡng ở nước ngoài đã trưởng thành và trở về nước. Nghe nói, người này rất được ông cụ yêu quý.
Ông cụ nhà họ Phó vẫn còn ảnh hưởng lớn trong gia tộc và công ty, ông đã chia một phần tài sản của nhà họ Phó cho người con này.
Bà cụ đã đề phòng Phó Nhược Minh trong nhiều năm, ép mẹ anh ta đến mức phát điên, nhưng lại không đề phòng được người con thứ tư từ nước ngoài trở về, khiến bà tức giận đến nỗi mất đi.
Còn em gái ngoài giá thú của Phó Lăng Khôn, thấy tấm gương trước mắt, cũng tìm đến báo chí để công khai thân thế, quyết tâm chia phần tài sản.
Phó Lăng Khôn đang chịu áp lực rất lớn. Có lẽ áp lực này đã truyền sang cho Thẩm Lạc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lạc tiều tụy, không còn ngọt ngào nhảy nhót như trước.
Cô ta tiến về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi: “Cô đã cho Phó Lăng Khôn uống loại thuốc mê gì vậy?”
Tôi ngơ ngác: “Cô điên rồi à?”
Cô ta nghiến răng, khó che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt: “Hai năm rồi, Phó Lăng Khôn luôn bắt tôi mặc váy đỏ, đi giày cao gót, uốn tóc lọn lớn, bắt tôi học theo mọi thứ của cô. Thậm chí đến lúc ban đêm ngủ cùng tôi, anh ấy cũng gọi tên cô!”
Tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Lúc này tôi mới nhận ra, trang điểm, kiểu tóc, quần áo của Thẩm Lạc đều giống tôi như đúc, cứ như thể sao chép lại.
Tôi thấy chuyện này thật nực cười, nhưng lại không thể cười nổi. Thời thế đã thay đổi, bây giờ Thẩm Lạc lại trở thành kẻ thế thân của tôi. Lẽ ra tôi nên cảm thấy đắc ý, nhưng lại chỉ thấy mệt mỏi tận sâu trong tâm hồn.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Nhược Minh: “Đi thôi, em mệt rồi.”
Phó Nhược Minh nhìn lần cuối vào di ảnh của bà cụ nhà họ Phó, rồi nắm tay tôi: “Đi nào.”
Chúng tôi quay lưng rời đi.
Thẩm Lạc chửi rủa tôi từ phía sau, giọng cô ta cao vút và mất kiểm soát.
Tôi dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.
15
Sau tang lễ của bà cụ nhà họ Phó, sự hỗn loạn trong gia đình họ vẫn tiếp diễn. Nhưng rất nhanh chóng, họ không còn tâm trí để tiếp tục ồn ào nữa.
Phía nhà họ Phó liên tục bị tấn công vào nhiều lĩnh vực kinh doanh trụ cột, khiến thị phần sụt giảm nghiêm trọng.
Ông cụ nhà họ Phó cùng con trai bị phanh phui hành vi kinh doanh phi pháp, trốn thuế, độc quyền cạnh tranh không lành mạnh. Những mảng tối trong quá khứ lần lượt bị phơi bày, dẫn đến việc bị điều tra. Cả gia đình nhà họ Phó chỉ còn mỗi Phó Lăng Khôn có thể thoát khỏi vụ việc này.
Thị trường chứng khoán biến động, các cổ đông ồ ạt bán tháo, ngân hàng thúc ép thu hồi nợ, chuỗi vốn của nhà họ Phó đột ngột bị cắt đứt. Chỉ trong một đêm, cả gia đình họ Phó sụp đổ, không còn gì để duy trì, và sẽ không còn xuất hiện những chuyện tiểu tam, tiểu tư, con ngoài giá thú nữa.
Trên thế giới này, gia tộc quyền quý giàu sang ấy đã không còn tồn tại nữa. Phó Lăng Khôn mất hết mọi thứ trong chớp mắt, từ một người được bao quanh bởi sự ngưỡng mộ, anh ta trở thành người mà ai cũng tránh xa.
Tôi nhờ người gửi cho anh ta một chiếc thẻ, trả lại toàn bộ số tiền chia tay mà anh ta từng đưa cho tôi.
Anh ta đã khác xưa, và tôi cũng không còn như trước. Bây giờ tôi không cần dựa vào số tiền chia tay của ai để sống.
Phó Lăng Khôn gửi trả lại chiếc thẻ, nhờ người nhắn lời cảm ơn.
Tôi biết dù lạc gầy còn lớn hơn ngựa béo, cuộc sống của anh ta cũng không đến nỗi tồi tệ. Tôi cũng biết anh ta có khả năng, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại được, nên tôi nhận lại thẻ và không nhắc đến chuyện đó nữa. Ngược lại, Thẩm Lạc, người từng thề sống thề chết bên Phó Lăng Khôn, lại ly hôn ngay lập tức sau khi nhà họ Phó sụp đổ.
Nhưng hành động nhanh chóng của cô ta cũng không cứu được nhà họ Thẩm.
Công ty của ba tôi, vốn dựa vào sự phát triển của nhà họ Phó mà tồn tại, sau khi nhà họ Phó sụp đổ chưa đầy nửa tháng, cũng bị phanh phui hàng loạt hành vi sai trái, không thể tiếp tục duy trì, và tuyên bố phá sản.
Vào ngày công ty của ba tôi phá sản, trời đêm rất đẹp. Tôi và Phó Nhược Minh đứng trước cửa sổ, ngắm trăng và cùng nâng ly.
Anh ấy đưa chỉ tay ra ngoài cửa sổ một cách phô trương, ngón tay hầu như muốn chỉ thẳng lên trời: “Trăng sáng quá.”
Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn trên tay anh ấy phản chiếu một ánh sáng bạc lấp lánh.
Tôi bị anh chọc cười không ngớt, học theo sự phô trương của anh ấy, giơ ngón tay áp út ra ngoài cửa sổ: “Đúng thế, ánh trăng chiếu sáng chiếc nhẫn của em thật đẹp.”
Anh đưa tay nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới lặng lẽ bên nhau.
Chúng tôi không ai nói gì.
Một lúc sau, anh ấy mỉm cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn em, bà Phó, vì đã cho anh không còn cảm thấy cô đơn.”
Tôi rúc vào lòng anh , thì thầm đáp: “Em cũng cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã cho em sức mạnh, để từ nay em không còn sợ hãi bị ai đó bỏ rơi, kể cả là anh.
Ánh trăng thật đẹp, vòng tay anh thật ấm áp, lòng em thật bình yên, như thế là đủ.
(Hết)