Thế nhưng, hắn vẫn mơ hồ nhớ đến câu nói của Giang Vãn Du — rằng sẽ tặng hắn một món quà lớn trong ngày cưới. Trong lòng hắn vẫn còn chút tò mò.

Hôn lễ bắt đầu. Dưới sự dẫn dắt của MC, Chu Mục Bạch và Tống Giao Giao hoàn thành nghi thức tuyên thệ, trao nhẫn.

Ngay khi MC nói: “Chú rể có thể hôn cô dâu.”

Cánh cửa lớn bỗng bị đẩy tung.

Một người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm một tập hồ sơ dày cộm, sải bước lên sân khấu, đưa tận tay Chu Mục Bạch:

“Chu tiên sinh, đây là lễ vật tân hôn do Giang tiểu thư gửi tới, xin mời ngài tự tay mở ra.”

Không rõ vì tâm lý gì, đợi người đàn ông rời đi, Chu Mục Bạch lập tức xé mở tập hồ sơ ấy.

Bên trong là một xấp ảnh.

Nhân vật trong ảnh — toàn bộ đều là Tống Giao Giao.

Càng nhìn, đôi tay Chu Mục Bạch càng run lên vì tức giận.

Hắn đột ngột hất toàn bộ ảnh lên mặt Tống Giao Giao, giận dữ quát:

“Cô giải thích cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì?!”

Trong những bức ảnh tung bay khắp lễ đường, có cảnh Tống Giao Giao ăn mặc khêu gợi ra vào quán bar, thân mật với đủ loại đàn ông.

Có cảnh cô ta giả vờ bị đòi nợ chặn đường, để Chu Mục Bạch đứng ra gánh vác, trả nợ thay, rồi sau đó chia tiền với đám người kia.

Ảnh rơi tứ tán khắp nơi, khách mời ai nấy đều lộ vẻ hóng hớt, nhặt lên chuyền tay nhau xem, bàn tán rôm rả:

“Chẳng phải cô thư ký Tống trước giờ vẫn vênh váo lắm sao? Tôi đã biết ngay chẳng phải hạng tử tế. Giờ thì sự thật phơi bày, xem cô ta còn làm sao cưới Chu tổng.”

“Chậc chậc, không ngờ Tống Giao Giao ngoài mặt giả bộ thanh thuần, phía sau lại buông thả đến vậy.”

“Xem ra đúng là cô ta coi Chu tổng như kẻ hứng hết rác rưởi. Không biết lần này Chu tổng có bỏ qua không?”

“Khó nói lắm. Giường chiếu vợ chồng cãi đó rồi lại lành, hơn nữa họ đã đăng ký kết hôn rồi, biết đâu lại bỏ qua?”

Trong tiếng xì xào khắp nơi, Tống Giao Giao run rẩy nhặt mấy tấm ảnh dưới đất, sắc mặt lập tức trắng bệch…

Lắp bắp giải thích:

“Anh Mục Bạch, nghe em nói đã… những thứ này nhất định đều là giả, là Giang Vãn Du bày mưu hãm hại em…”

“Đến nước này rồi mà cô còn coi tôi là thằng ngốc để lừa sao?!”

Chu Mục Bạch bóp chặt lấy cổ Tống Giao Giao, ánh mắt phẫn nộ như sắp phun lửa.

Đúng lúc này, Chu phụ vội vàng chạy lên sân khấu, ngăn cản hắn, quát lớn:

“Các người không biết xấu hổ, nhưng tôi còn cần thể diện! Mau đưa cô ta về nhà, có gì thì về rồi giải quyết!”

Trong biệt thự nhà họ Chu.

Chu Mục Bạch ngồi trên ghế sofa, gương mặt u ám đến cực điểm.

Còn Tống Giao Giao thì quỳ run rẩy dưới thảm trước chân hắn.

Cô ta bắt đầu ra sức biện giải:

“Xin lỗi anh Mục Bạch, em không nên lừa anh. Nhưng anh biết hoàn cảnh nhà em rồi đó, bố mẹ em nợ nhiều quá, bọn đòi nợ ngày nào cũng dọa chém giết em, nên em mới phải đến hộp đêm làm việc kiếm tiền.

Tất cả đều do bố mẹ em ép, em thật sự không muốn như vậy đâu. Anh cho em một cơ hội nữa được không? Em hứa nửa đời sau này chỉ có một mình anh, không bao giờ gặp lại mấy người đó nữa!”

Chu Mục Bạch cười lạnh, cầm xấp ảnh trên tay. Trong từng tấm ảnh, Tống Giao Giao đều cười rạng rỡ, ngả ngớn trên người đàn ông khác, trông chẳng hề có chút gì là bị ép buộc.

Hơn nữa, cô ta đâu phải đi làm thuê, mà là kẻ tiêu tiền trong hộp đêm mới đúng.

Nhưng điều đó vẫn chưa phải chuyện quan trọng nhất…

Chu Mục Bạch bất ngờ bóp cằm Tống Giao Giao, giơ tấm ảnh cô ta chia tiền cùng bọn bắt cóc, lạnh giọng hỏi:

“Thế còn cái này thì cô giải thích thế nào? Cô lừa tôi vì cô mà đi đánh nhau, vì cô mà ra mặt, còn dụ tôi đưa cho bọn chúng năm mươi triệu. Cuối cùng, hại Giang Vãn Du bị đánh nhập viện. Tống Giao Giao, tâm tư cô thật sâu quá đấy!”

Cả người Tống Giao Giao run bắn, liều mạng lắc đầu:

“Em chỉ vì quá nghèo khổ, muốn có chút tiền để phòng thân thôi. Với lại lúc đó anh chẳng chịu cho em một danh phận, em chỉ có thể dùng cách này để tự kiếm chút tiền sinh tồn…”

“Ha ha ha ha…” Chu Mục Bạch cười như điên, như thể nghe phải chuyện nực cười nhất đời.

Nhưng càng cười, Tống Giao Giao càng sợ hãi.

Đột nhiên, hắn dừng cười, sắc mặt trở nên lạnh lẽo tàn nhẫn.

Hắn đứng bật dậy, một cước đá văng cô ta ngã nhào xuống đất, giọng nói như Tu La từ địa ngục:

“Tôi đã cho cô nhiều như thế, thậm chí còn có thể bỏ qua vợ mình, vậy mà cô còn chưa đủ, lại còn dám lừa tiền của tôi à?

Lúc công ty khó khăn nhất, vì giúp cô trả nợ năm mươi triệu mà tài khoản xuất hiện lỗ hổng khổng lồ, cô lại thản nhiên cầm tiền, nhìn tôi khổ sở giãy giụa, phải không?”

Tống Giao Giao vội bò đến ôm chặt lấy chân hắn, nước mắt như chuỗi ngọc đứt rơi lả tả:

“Xin lỗi anh Mục Bạch, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Xin anh, nể tình em đã bên anh nhiều năm, tha cho em một lần thôi!”

Chu Mục Bạch nhắm mắt, lại một cước đá cô ta ra xa:

“Quá muộn rồi.”

Hắn lạnh giọng nói:

“Tống Giao Giao, tôi đã báo cảnh sát. Cô bị tình nghi tống tiền, số tiền liên quan cực kỳ lớn. Nửa đời còn lại của cô, cứ chờ mà sống trong tù đi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài biệt thự đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Đôi mắt Tống Giao Giao trợn to kinh hãi:

“Không! Chu Mục Bạch, chúng ta đã kết hôn rồi, đã có giấy chứng nhận rồi, chúng ta là vợ chồng mà! Anh làm thế thì anh được lợi gì chứ? Anh không thể giao em cho cảnh sát được!”

Chu Mục Bạch cúi mắt nhìn cô ta, ánh nhìn như nhìn vào rác rưởi:

“Đừng mơ nữa.”

Hắn gằn từng chữ:

“Đợi cô bị kết án xong, tôi sẽ lập tức nhờ luật sư làm thủ tục ly hôn. Tống Giao Giao, cả đời này đừng hòng dính dáng gì đến tôi nữa.”

Sau khi giải quyết xong Tống Giao Giao, Chu Mục Bạch một mình ngồi uống rượu đến tận khuya.

Trợ lý bất ngờ gửi cho hắn một tin nhắn:

“Chủ tịch, tôi đã điều tra kỹ theo danh sách ngài đưa. Giang tiểu thư không hề nói dối. Cô ấy đúng là ông chủ đứng sau các đối tác hợp tác trước kia của chúng ta. Nhiều năm qua, chính Giang tiểu thư vẫn luôn lặng lẽ giúp công ty phát triển. Chi tiết tôi đã gửi vào email của ngài.”

Chu Mục Bạch như bị sét đánh. Hắn run rẩy mở email, nhìn từng dòng chứng cứ, phát hiện người âm thầm giúp đỡ mình bấy lâu lại chính là Giang Vãn Du.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được nỗi đau tột cùng.