Tiếng tài liệu bị xé vụn vang lên, Lục Trọng Dã gục ngã xuống sàn.
Anh ta ôm mặt, gào không ra tiếng.
Vì một người đàn bà đầy mưu mô, anh đã hành hạ người thật lòng yêu mình đến thân đầy máu, suýt giết chết chính con ruột.
“Thư Lam, anh sai rồi, anh sai đến mức không thể tha thứ!”
“Mười năm bên nhau, cuối cùng anh lại đẩy em đến bờ vực, khiến em và con suýt chết… Anh đúng là không bằng cầm thú!”
Kẻ từng kiêu ngạo, từng là “Tiểu Lục tổng” lẫy lừng, giờ quỳ rạp dưới chân tôi.
Anh ta nắm chặt ống quần tôi, cầu xin một cơ hội.
“Vợ à, anh biết lỗi rồi, nói cho anh biết đi, phải làm thế nào mới có thể quay lại như xưa!”
“Dù phải làm gì, anh cũng tình nguyện…”
Tôi bình thản mở miệng, giọng không chút cảm xúc:
“Quay lại như xưa à? Lục Trọng Dã, nếu thật sự có thể quay lại, tôi chỉ mong cả đời này chưa từng quen biết anh.”
“Loại người cặn bã như anh, không xứng đáng nói đến tình yêu.”
Một mệnh lệnh vang lên, thuộc hạ lập tức khống chế chặt Lục Trọng Dã.
Lưỡi dao lạnh băng kề sát đùi, Lục Trọng Dã nước mắt đầm đìa, hoảng loạn:
“Thư Lam, chẳng lẽ em thật sự muốn…”
“Tại sao không chứ?”
Tôi quay người, không thèm liếc anh ta lấy một cái.
“À, nhớ đấy — đừng gây mê.”
Danh tiếng, địa vị, tiền tài — chẳng còn gì.
Lục Trọng Dã giờ chẳng khác nào một con chó hoang bị ném vào góc đường không ai đoái hoài.
Nhưng tuyệt vọng thật sự của anh ta mới chỉ bắt đầu.
“Nghe nói Lục Trọng Dã bị nhà họ Ôn đuổi ra rồi đó.”
“Không chỉ thế đâu, còn nghe bảo… thứ đó của hắn cũng bị cắt mất rồi!”
“Thật à? Hôm nào gặp, anh em mình đi xác nhận thử xem, dù sao giờ hắn cũng chẳng khác gì thằng điên.”
Ngay con phố đối diện trụ sở Tập đoàn Ôn thị, đó là nơi Lục Trọng Dã từng tỏ tình với tôi — và giờ, cũng là nơi chôn vùi đời hắn.
Nghe nói hắn mặc đồ rách rưới, cả ngày cầm chiếc nhẫn cưới trên tay, lang thang trên phố.
“Vợ ơi, đừng bỏ anh, anh thật sự sai rồi…”
“Anh sẽ thay đổi, anh thề sẽ thay đổi, xin em gặp anh một lần thôi!”
Tất nhiên, tôi không bao giờ gặp hắn.
Nhưng trợ lý của tôi thì có.
Vài ngày sau, khi người đàn ông mặc vest bước tới trước mặt Lục Trọng Dã, hắn vẫn tưởng mình được tha thứ.
“Cậu nhất định là do Thư Lam gửi đến! Cô ấy tha thứ cho tôi rồi đúng không…”
“Tránh xa tôi ra.”
Trợ lý phủi lớp bụi trên quần vừa bị hắn chạm vào, mặt đầy ghét bỏ.
“Tôi đến chỉ để đưa anh ký vào đơn ly hôn này.”
“Tổng giám đốc Ôn nói rồi, anh tay trắng ra đi, đừng mong lấy được một xu.”
Sắc mặt Lục Trọng Dã trắng bệch, run rẩy mãi không ký nổi.
Nhưng điều đó không còn do hắn quyết định.
Chiếc xe sang lao đi, để lại hắn ngã sõng soài bên đường, mặt đầy máu.
Những gã vừa bàn tán hắn khi nãy lập tức xúm lại, có kẻ còn lấy chân đá hắn, thậm chí thò tay sờ xuống đùi hắn.
“Má ơi, thật sự không còn ‘cái đó’ luôn! Ha ha ha ha!”
“Còn ‘Tiểu Lục tổng’ gì nữa, gọi là Lục Công công cho đúng đi!”
Tiếng cười vang dội cả con phố, Lục Trọng Dã đập đầu vào tường xi măng, máu phun ra, đỏ như hoa nở.
“Thư Lam, đừng nhìn nữa.”
“Loại cặn bã như hắn, không đáng lọt vào mắt em đâu.”
“Em yên tâm, người của anh đang theo dõi hắn, đảm bảo để hắn sống mà không bằng chết— mãi mãi giãy giụa trong địa ngục trần gian này.”
Sau lưng, Tạ Nghiêm Xuyên nhẹ nhàng che mắt tôi lại.
Tôi khẽ cười: “Tất nhiên, em còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”
Cùng ngày hôm đó, hội nghị hợp tác được tổ chức lại tại Tập đoàn Ôn thị.
Nhiều năm kinh nghiệm điều hành giúp tôi nhanh chóng khống chế tình hình.
Trước hàng loạt đối tác bán tín bán nghi, tôi hít sâu, lên tiếng:
“Những tin đồn gần đây đã khiến Tập đoàn Ôn thị bị bàn tán dữ dội, tôi xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho mọi người.”
“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai.”
“Bởi vì người tiếp quản ghế CEO sắp tới — chính là tôi, Ôn Thư Lam.”
Cha tôi từng nói, một chi nhánh phá sản cũng chẳng thể lung lay nền tảng Tập đoàn Ôn Thị.
Nhưng đối với tôi, công ty này là đứa con tôi chứng kiến lớn lên, dồn hết tâm huyết,
nên tôi sẽ không bao giờ bỏ nó.
“Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là để thông báo một tin — Tôi cùng Tạ Nghiêm Xuyên sẽ nhường lại năm phần lợi nhuận, tái ký hợp tác với các vị.”
“Đồng thời, toàn bộ đối tác sẽ được đưa vào dự án ba mươi tỷ của nhà họ Tạ — để cùng mở rộng quy mô, chia sẻ lợi ích thực tế, ai cũng có phần.”
“Xin hãy tin tưởng — công ty này, trong tay tôi, sẽ một lần nữa tỏa sáng rực rỡ!”
Không gian bỗng chốc lặng đi.
Ngay sau đó, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dội.