Sau kỳ thi đại học, Vệ Nhiên đã dụ dỗ tôi thử đủ thứ mới lạ.
Từ đó, anh ta như nghiện, quấn lấy tôi suốt bảy năm trời.
Bạn bè đều cười, gọi anh ta là “con chó trung thành”:
“Cậu cưới anh ta đi, anh ta sắp dâng cả mạng sống cho cậu rồi.”
Cho đến khi tình cờ, tôi phát hiện ra tài khoản mạng xã hội phụ của anh ta.
Trong hàng ngàn bài đăng, đầy rẫy những sự mê muội bệnh hoạn.
Một cô gái trong bộ váy trắng, xinh đẹp, trong trẻo.
Đó là “bạch nguyệt quang” xa vời mà anh ta không thể chạm tới.
Lúc đó tôi mới biết, bảy năm yêu đương, anh ta trao cho tôi thể xác, nhưng trái tim lại chẳng dành cho tôi.
1
Ngày tôi phát hiện ra tài khoản phụ của Vệ Nhiên, thì đó là một buổi tối như bao ngày khác.
Vệ Nhiên đi công tác về, vừa bước vào cửa, anh ta lập tức ôm tôi lên giường.
Vì nhu cầu của anh ta rất lớn, sau một tuần không gặp, lại càng vội vàng, thô bạo hơn.
Khi mọi chuyện kết thúc, tôi mệt đến mức không mở nổi mắt.
Đinh—một âm báo tin nhắn ngắn vang lên.
Tôi nhìn thấy Vệ Nhiên cầm điện thoại lên, hơi nhăn mặt.
Khi anh ta khoác áo định ra ngoài, tôi kéo tay anh lại:
“Muộn thế này còn phải ra ngoài à?”
Vệ Nhiên quay đầu lại, dịu dàng dỗ dành tôi:
“Ở công ty có chút việc, em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
Có lẽ là linh cảm của phụ nữ, nửa giờ sau khi Vệ Nhiên rời đi, tôi không thể ngủ nổi.
Cố gắng ngồi dậy, tôi gọi điện thoại cho bảo vệ trực đêm ở công ty:
“Mọi người đang tăng ca à? Để tôi đặt chút đồ ăn khuya cho các anh.”
“Không cần đâu, hôm nay Vệ tổng cho mọi người về sớm rồi, tất cả đều đã về hết.”
“Công ty không còn ai à?”
“Không còn ai cả, cô Lâm, cô có việc gì cần dặn dò không?”
“Không có gì.”
Sau khi cúp máy, tôi ngồi thẫn thờ trên giường.
Nhà chúng tôi cách công ty không xa, lái xe cũng chỉ mất nhiều nhất là mười phút, nhưng đã nửa giờ trôi qua, Vệ Nhiên không ở công ty.
Muộn thế này, anh ta đang ở đâu?
2
Ngày hôm sau, khi Vệ Nhiên trở về trông anh có vẻ rất vui, vừa mở cửa đã lẩm nhẩm hát.
Anh mang về cho tôi món bánh bao nhỏ mà tôi thích nhất.
Đây là tiệm bánh nổi tiếng trăm năm, nguyên liệu ngon, hương vị đậm đà.
Điểm duy nhất khiến tôi phiền lòng là nó cách nhà rất xa và không có dịch vụ giao hàng:
“Vợ muốn ăn cái gì, dù là sao trên trời anh cũng sẽ hái xuống cho em, làm thành bánh ngôi sao.”
Tôi phì cười, nghĩ rằng dạo này mình nghi ngờ quá rồi.
Nếu nói Vệ Nhiên không còn yêu tôi, thì bạn bè tôi sẽ là người đầu tiên phản đối:
“Lâm Ninh, lại bắt đầu làm quá rồi, Vệ Nhiên là cái dạng không có em thì không sống nổi mà!”
“Các cậu yêu nhau bảy năm, lần nào không phải anh ta mặt dày chạy đến xin lỗi, cầu xin em quay lại sao?”
“Đừng quá kén chọn nữa, đồng ý lời cầu hôn của anh ta, cưới đi cho xong!”
Bạn bè nói không sai, trong mối quan hệ này đúng là Vệ Nhiên chủ động nhiều hơn.
Nhưng có một điều họ đoán sai, Vệ Nhiên chưa bao giờ cầu hôn tôi.
Vệ Nhiên nói:
“Em yêu, anh không muốn làm em thiệt thòi, đợi sự nghiệp anh ổn định rồi mới cầu hôn em.”
Lúc đó tôi cũng còn trẻ, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Cả hai đều đồng ý, cứ vậy mà mơ hồ kéo dài bảy năm trời.
Khi ăn, Vệ Nhiên mải nhìn điện thoại, khóe miệng vô thức nhếch lên.
“Xem gì mà vui thế?” Tôi hỏi.
Nghe thấy tôi hỏi, nụ cười của Vệ Nhiên chợt tắt:
“Không có gì, chỉ là một video con mèo thôi.”
“Để em xem với.”
Vệ Nhiên liền cất điện thoại đi, bước tới ôm tôi lên đột ngột:
“Không có gì đáng xem đâu.”
Giọng anh trở nên khàn khàn:
“Vẫn là em đẹp hơn, ăn no chưa, giờ đến lượt anh ăn rồi.”
Ngay trước khi bị đẩy xuống giường,tôi vô tình nhìn thấy trên màn hình điện thoại của anh.
Một biểu tượng màu đỏ — ứng dụng mà đa số người dùng là phụ nữ.
Tại sao lại xuất hiện trên điện thoại của anh ta?
3
Khi hạt giống nghi ngờ đã gieo vào lòng, nó sẽ nhanh chóng mọc rễ và lớn lên.
Nhân lúc Vệ Nhiên đi tắm, tôi nhanh chóng mở điện thoại của anh ta.
Thời gian quá gấp, tôi chỉ kịp nhớ tên người dùng:
“Tần Tinh.”
Ngay sáng hôm sau, tôi ngồi trong phòng làm việc, dựa vào ảnh đại diện và địa chỉ IP, tôi bắt đầu so sánh và tìm kiếm từng người một.
Cuối cùng, sau một giờ, tôi đã chốt được một tài khoản.
Khi tôi nhấn vào, hàng ngàn bài đăng hiện ra trước mắt.
Giống như mở chiếc hộp Pandora, sự si mê đến mức bệnh hoạn khiến tôi rùng mình.
【Ngày 9 tháng 6 năm 2017, tôi lên giường với người khác, nhưng tôi không hối hận, vì chính cô phản bội tôi trước.】
Năm đó, Vệ Nhiên say khướt, xông vào phòng tôi, anh ta dụ dỗ tôi cởi đồ và quấn lấy tôi suốt cả đêm.
【Ngày 1 tháng 9 năm 2018, tôi trượt nguyện vọng, cô nghĩ tôi không thể sống thiếu cô sao? Cô nhầm rồi.】
Ngày khai giảng năm ấy, Vệ Nhiên quỳ xuống với bó hoa trong tay và tỏ tình với tôi, anh nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm cho đêm đó.
Hóa ra không phải vì tôi, mà vì anh ta trượt nguyện vọng đầu tiên.
【Ngày 7 tháng 8 năm 2021, cô thật sự kết hôn sao? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cô đáng xuống địa ngục.】
Đêm đó, Vệ Nhiên uống rất nhiều rượu, vô cùng thô bạo, anh ta thậm chí sử dụng rất nhiều dụng cụ, tôi đã khóc rất lâu, và sáng hôm sau phải nhập viện vì sốt.
【Ngày 25 tháng 12 năm 2023, cô ly hôn rồi, vậy cô sẽ quay lại nhìn tôi chứ?】
Hôm đó, Vệ Nhiên, người chưa bao giờ tổ chức Giáng sinh, lại đội mũ ông già Noel và đăng lên mạng xã hội.
Tôi không thể xem tiếp được nữa, tay run rẩy kéo xuống cuối cùng, dòng trạng thái mới nhất là vào đêm Vệ Nhiên đi qua đêm không về:
【Những thứ không thể có được khi còn trẻ sẽ ám ảnh cả đời.】
Trong bức ảnh là một cô gái mặc váy trắng, xinh đẹp, trong sáng.
Cuối cùng, tôi nhận ra cô gái đó, Chu Vãn Nguyệt, cô thanh mai trúc mã của Vệ Nhiên từ nhỏ.
Tôi sững sờ rất lâu, toàn thân lạnh toát, không ngừng run rẩy, và rồi tôi chợt tỉnh ngộ.
Hóa ra, suốt bảy năm qua, tình yêu của anh ta chưa một phút nào thuộc về tôi.
Tình cảm chớm nở từ thuở thiếu thời, bao năm thầm thương trộm nhớ, ai ai cũng phải rơi lệ trước sự kiên trì ấy.
Tình yêu của họ mãnh liệt, không gì có thể ngăn cản, làm cảm động trời đất.