19.

Dư Tinh Đồ chậm rãi mở cửa phòng.

Hạ Xuyên Dã đang đứng bên ngoài.

Anh thở hổn hển, toàn thân ướt sũng dưới cơn mưa lớn, trên vạt áo còn lấm tấm vết máu.

Dư Tinh Đồ quan sát kẻ không mời mà đến trong đêm mưa, hỏi mà như không hỏi:

“Anh là ai vậy?”

“Tôi đến tìm Lâm Lộc Thất. Cô ấy là huấn luyện viên của tôi。”

Mùi thỏ nồng nặc trong không khí khiến Hạ Xuyên Dã vô cớ bực bội.

Đặc biệt là dáng vẻ ăn mặc của Dư Tinh Đồ—

Con thỏ này mới đến được mấy hôm?

Vậy mà đã ở lại đây một cách hiển nhiên, mặc đồ ngủ, để ngực trần, thậm chí trên môi còn vương một dấu đỏ khả nghi.

“Anh đến nhầm chỗ rồi.”

Dư Tinh Đồ tặc lưỡi: “Ở đây đúng là có cô Lâm, nhưng cô ấy là huấn luyện viên của tôi, sau này cũng sẽ là bạn đời thú nhân của tôi.”

Hai chữ “bạn đời thú nhân” như kim nhọn đâm vào tim Hạ Xuyên Dã.

“Hừ, anh nói không tính.”

“Tôi chưa đồng ý hủy khế ước, nên bây giờ anh chẳng là cái gì cả.”

Dư Tinh Đồ ra vẻ như vừa bừng tỉnh.

“Thì ra, anh chính là tên người sói nhận phiếu quà của chị gái, rồi quay đầu liên thủ với kẻ khác để làm chị ấy bẽ mặt sao!”

Cậu nghiêng đầu.

Gương mặt ngây thơ lại mang chút khó hiểu:

“Không phải anh thích người khác sao? Sao giờ lại giống chó hoang chạy về tìm chị ấy thế? Nhục nhã thật đấy.”

So với lời khiêu khích của Dư Tinh Đồ,

Hạ Xuyên Dã lại để tâm hơn đến việc Lâm Lộc Thất lại chia sẻ chuyện giữa hai người cho thỏ này.

Thân mật đến mức… có thể nói cả những chuyện như vậy?

“…Lâm Lộc Thất đã nói gì với anh?”

“Chị ấy không nói gì cả,” Dư Tinh Đồ nhấn giọng, như ẩn ý, “Chỉ là lúc thiết lập liên kết tinh thần, em vô tình nhìn thấy trong ký ức của chị thôi mà。”

Cậu nhẹ nhàng lướt ngón tay qua môi mình, nở một nụ cười vô tội.

Hạ Xuyên Dã lập tức hiểu ra.

Bọn họ đã thiết lập liên kết tinh thần.

Thậm chí… đã hôn nhau!

Cơn ghen ngút trời và nỗi hoảng loạn khi sắp mất Lâm Lộc Thất lập tức nhấn chìm Hạ Xuyên Dã.

“Đệt m* mày, chán sống rồi à!”

Hạ Xuyên Dã đột ngột lao đến, nhắm thẳng vào cổ họng của Dư Tinh Đồ!

Thế nhưng, chú thỏ thú nhân trông có vẻ yếu ớt dễ bắt nạt kia chỉ hờ hững nhấc chân—

“Bộp!”

Hạ Xuyên Dã thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác, đã bị một lực mạnh khủng khiếp đá văng, đập mạnh vào cửa thang máy phía sau.

Vách kim loại lõm vào một mảng.

Hạ Xuyên Dã ho ra một ngụm máu.

Sức mạnh và tốc độ như vậy… tuyệt đối vượt xa cấp S!

Con thỏ này rốt cuộc là quái vật gì vậy?!

Đúng lúc đó.

Trong nhà vang lên tiếng Lâm Lộc Thất hỏi với vẻ lo lắng:

“Dư Tinh Đồ, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Tiếng bước chân cô rõ ràng vọng ra.

Hạ Xuyên Dã không muốn để Lâm Lộc Thất thấy dáng vẻ thảm hại của mình.

Gắng gượng thân thể, anh lại bước về phía cửa.

Dư Tinh Đồ đột nhiên cao giọng, đổi sang vẻ mặt hoảng sợ:

“Chị ơi, ngoài này có một con chó to hung dữ lắm—”

Cùng lúc đó, cậu ta không chút do dự giơ móng vuốt thỏ, cào mạnh lên ngực trần mình hai vết sâu và dài.

Máu lập tức trào ra.

Làm xong tất cả, Dư Tinh Đồ nhìn chằm chằm Hạ Xuyên Dã đang chết sững.

Cười một cách quyết liệt, nhưng nước mắt lại lưng tròng:

“Anh ta cào em… đau lắm…”

20.

Tôi lao ra khỏi cửa, đập vào mắt là cảnh tượng đó.

Dư Tinh Đồ sắc mặt tái nhợt.

Vết thương nổi bật trên làn da trắng, nhìn vô cùng chói mắt.

Cậu ấy khẽ run rẩy, như thể sắp ngã gục bất cứ lúc nào.

Còn Hạ Xuyên Dã thì nhìn chằm chằm vào cậu, trên người dính máu không rõ là của ai.

—Anh ta đã làm gì Dư Tinh Đồ vậy?

Tên điên này!

Tôi bước nhanh tới, vung tay tát anh một cái thật mạnh.

Lực mạnh đến mức tay tôi cũng tê rần.

“Hạ Xuyên Dã, giữa chúng ta đã hủy khế ước rồi! Nếu anh có bất mãn gì thì trút lên tôi! Dư Tinh Đồ chỉ là một thú nhân cấp B, hoàn toàn không thể đe dọa được anh, anh bắt nạt cậu ấy thì có giỏi giang gì chứ?”

Hạ Xuyên Dã quay mặt đi.

Vẻ mặt đau đớn, tức giận.

“Dao Dao không lừa tôi.”

Anh gầm lên đầy đau khổ:

“Cô thật sự đã tìm một thú nhân mới rồi… Giờ đây, đến một câu cũng không hỏi, đã khẳng định tôi là người đánh cậu ta sao?”

Tôi không buồn tranh cãi thêm.

Ngay khoảnh khắc tôi quay đi, Hạ Xuyên Dã chộp lấy cổ tay tôi.

“Lâm Lộc Thất, vết thương trên người cậu ta là do tự làm, không phải tôi.”

“Đừng nói nữa!”

Tôi vùng tay ra, không giấu nổi sự chán ghét.

“Tiếng động lúc anh đánh Dư Tinh Đồ lớn như vậy, tôi nghe rõ ràng từ trong nhà! Chẳng lẽ là cậu ta tự làm bản thân bị thương đến mức đó?”

Hạ Xuyên Dã đầy uất ức, nghẹn ngào:

“Cô đâu biết nó giỏi diễn đến mức nào! Ở đây có camera, tại sao cô không đi kiểm tra?! Nhìn xem có phải là tôi làm không?!”

“Tại sao tôi phải làm vậy?”

Tôi lạnh lùng hỏi lại.

“Tôi tin thú nhân của mình, cũng tin nhân cách của cậu ấy. Tuyệt đối sẽ không bị ai giật dây.”

Không khí lập tức chết lặng.

Khoảnh khắc đó, vai trò như hoàn toàn đảo ngược.

Nhìn thẳng vào mắt Hạ Xuyên Dã, tôi nói:

“Tôi từng vô số lần giải thích với anh, rằng tôi không đạo văn của Tống Lăng Dao.”

“Thế còn anh? Anh phủ nhận toàn bộ nỗ lực của tôi, chọn tin cô ta, thậm chí lợi dụng tình cảm của tôi, bày mưu tính kế làm nhục tôi. Hạ Xuyên Dã, những ngày đó, anh có từng tin tôi dù chỉ một lần không?”

Anh như bị sét đánh.

Lảo đảo tiến lên một bước, cúi đầu giải thích đầy thấp hèn:

“Thất Thất, xin lỗi, trước đây là anh ngu, anh không hiểu được lòng mình.”

“Nhưng về sau anh sẽ không như vậy nữa, chúng ta có thể…”

Dư Tinh Đồ đột nhiên ho dữ dội.

Cậu ấy đau đớn co người lại, nôn ra một ngụm máu lớn.

Ngay sau đó, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể dần biến lại thành hình thỏ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Hạ Xuyên Dã với ánh mắt chỉ còn lại sự dứt khoát:

“Hạ Xuyên Dã, tôi không còn thích anh nữa rồi.”

“Tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

“Còn nữa, Dư Tinh Đồ gan rất nhỏ, cậu ấy không thích mùi sói, rất dễ bị hoảng. Tôi mong từ nay về sau, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

Tôi đóng sầm cửa lại.

Dù thế nào cũng không hiểu nổi, vì sao vẻ mặt của Hạ Xuyên Dã lại như sụp đổ, như thể anh là người đáng thương vậy.

Rõ ràng, những gì anh phải chịu bây giờ, còn chẳng bằng một phần vạn của tôi khi xưa.