1
Tôi nhờ nhân viên bán hàng lấy một chiếc nhẫn kim cương ra.

“Thưa quý khách, mẫu này là phiên bản cũ, đã ra mắt mấy năm rồi,” cô ấy nói.

Sau đó cô ấy lấy ra ba mẫu mới nhất, “Quý khách có thể xem ba mẫu này, đây là những mẫu bán chạy nhất của cửa tiệm chúng tôi.”

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Điện thoại để trên quầy rung lên.

Tôi cầm điện thoại lên, là tin nhắn của bạn thân tôi, Châu Châu. Cậu ấy gửi cho tôi một đường link.

Sau đó lại gửi thêm một tin nhắn thoại:

“Kiểu Kiểu, cậu xem đây có phải là Châu Húc phải không!”

“Anh ta có người khác bên ngoài rồi sao?”

“Nếu đúng là anh ta, mình sẽ xử anh ta!”

Tôi mở đường link, tiêu đề được đăng là:

“Tôi cùng bạn gái yêu nhau được 6 năm, một tháng nữa sẽ kết hôn. Nhưng tôi thực sự đã chán cô ấy, phụ nữ ba mươi tuổi như bánh mì hết hạn, nằm cạnh thôi tôi đã thấy kinh tởm, làm thế nào để cô ấy tự đề nghị chia tay?”

Tôi vào trang cá nhân để kiểm tra, đúng là Châu Húc đăng.

Có lẽ anh ta đã quên không để ẩn danh.

Bài đó mới được đăng cách đây một giờ.

Dù mới được đăng nhưng bên dưới đã có bảy, tám trăm bình luận.

Mọi người đều đang chửi mắng:

“Yêu nhau sáu năm, trước khi kết hôn mới chán, đã xấu mà lại còn lăng nhăng.”

“Con ếch xấu xí cưỡi ngỗng lớn, còn dám ra đường khoe.”

“Anh dùng mỹ phẩm gì mà mặt dày như vậy?”

“Tôi khuyên cậu nên tử tế.”

“Đồ đàn ông tồi, chết đi.”


Khi tôi đang sững sờ, nhân viên bán hàng lễ phép hỏi tôi, “Chiếc nhẫn này hơi nhỏ, tôi đổi cho quý khách chiếc lớn hơn nhé.”

Tôi tỉnh lại.

Vài năm trước, khi tôi và Châu Húc còn đang khởi nghiệp, hôm đó chúng tôi ký được một hợp đồng lớn, liền đi ăn mừng, lên lầu trên ăn buffet hải sản.

Khi xuống lầu, chúng tôi thấy chiếc nhẫn này trong tủ kính, hỏi ra mới biết giá ba mươi ba nghìn tệ.

Lúc đó chúng tôi còn đang khởi nghiệp, rất cần tiền, nên tôi kéo Châu Húc đi.

Anh ta áy náy rất lâu, từng thề rằng khi chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ mua chiếc nhẫn này cho tôi.

“Quý khách?”

“À.” Tôi lại tỉnh lại, ngại ngùng nói với nhân viên, “Tôi có chút việc, lần khác sẽ quay lại.”

Tôi trả lại nhẫn cho nhân viên.

Rời khỏi trung tâm thương mại, tôi ngồi xuống chiếc ghế ở cửa.

Khi tôi mở lại đường link, bài đăng đó đã bị xóa.

Tôi không biết anh ta đăng bài này là do cảm xúc bộc phát.

Hay thực sự là tôi khiến anh ta không thở nổi.

Nhưng không còn yêu nữa, nói một tiếng chia tay, khó lắm sao?

Anh ta chắc chắn tôi sẽ bám lấy anh ta?

Tôi mơ hồ nhớ lại, hôm nay trước khi ra ngoài, tôi nhắn tin cho Châu Húc, nói rằng sẽ đến chọn nhẫn.

Giọng anh ta ở đầu dây bên kia không có cảm xúc,

“Anh rất bận.”

“Hôm nay anh còn một cuộc họp.”

“Em tự đi đi.”

Tôi còn chưa nói gì, anh ta đã cúp máy.

Hóa ra, tất cả những dấu hiệu không yêu đều có thể thấy được.

Không phải là anh ta bận.

Bây giờ tôi mới biết, anh ta coi tôi như bánh mì hết hạn từ lâu, đã chán từ lâu rồi.

Anh ta không còn muốn kết hôn với tôi nữa.

Hóa ra, những lời hứa khi còn trẻ, chỉ mình tôi coi là thật.

Bạn thân tôi thấy tôi không trả lời tin nhắn, liền gọi điện.

“Kiều Kiểu? Cậu… thế nào rồi?” Cậu ấy ngập ngừng hỏi, có vẻ lo lắng cho tôi.

Tôi nhìn con phố đông đúc, rồi nhẹ nhàng cụp ánh mắt lại.

“Tốt mà.”

Thật sự tốt.

Tôi nghĩ, tôi muốn ngay lập tức đến công ty cho Châu Húc một cái tát, hoặc khóc thét lên hỏi anh ta tại sao.

Nhưng không phải vậy.

Trong lòng tôi có vẻ rất bình tĩnh.

Giống như, tôi đã dự đoán được ngày này sẽ đến.

2
Bạn thân tôi vẫn đang chửi,

“Cậu nói xem, anh ta có ý gì chứ?”

“Yêu cậu năm sáu năm, bây giờ tiệc cưới cũng đã đặt xong rồi!”

“Tự dưng lại nói không muốn kết hôn!”

“Châu Húc đúng là đồ khốn!”

“…”
Tôi cúp máy, nhìn dòng xe cộ đông đúc trên phố, cảm thấy mơ hồ.

Sự không yêu của anh ta, thực ra nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện ra.

Từ việc anh ta nói công việc ngày càng bận rộn.

Rồi đến việc về nhà ngày càng muộn.

Cuối cùng, chúng tôi không còn gì để nói với nhau.

Đến giờ, anh ta nghĩ tôi là bánh mì hết hạn, cảm thấy kinh tởm.

Nếu có thể, ai không muốn mình là miếng bánh mì tươi mới?

Châu Húc, anh ta dường như đã quên.

Chính anh ta.

Đã kéo tôi trở thành miếng bánh mì hết hạn.

Cuối cùng, anh ta còn nói tôi kinh tởm.

3
Về đến nhà, Châu Húc vẫn chưa về.

Tôi nấu cho mình tôi ăn.

Nhưng thực sự không có cảm giác muốn ăn, đổ đi một nửa.

Khi đang rửa bát trong bếp, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

“Anh về rồi, nấu cho anh ít mì.” Châu Húc cởi giày, lớn tiếng gọi.

Tôi đang rửa bát, tay khựng lại, không đáp.

Không biết từ khi nào, Châu Húc đã không còn là anh ta của trước đây.

Khi mới yêu, anh ta lo lắng cho tôi, quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Nhưng giờ đây, anh ta coi sự hy sinh của tôi là điều hiển nhiên.

Anh ta nằm dài trên sofa, có chút khó chịu, “Hôm nay nhân viên khách sạn lại gọi điện, nói rằng việc trang trí tiệc cưới phải làm đúng giờ.”

“Chỉ là kết hôn thôi, sao lắm chuyện thế!”