TẤT CẢ CỦA ANH ĐỂU LÀ CỦA EM

- Tác giả: Hàn Tiểu Hy Edit
- Thể Loại: Hiện đại
- Trạng Thái: Hoàn thành
Tôi đến thế giới này khi câu chuyện đã gần đến hồi kết.
Đúng lúc nữ phụ vì yêu mà phát điên, ép chồng phải dâng cả gia sản hàng tỷ cho người khác.
Người chồng xui xẻo ấy sắc mặt lạnh lùng:
“Vạn Vu, đây là lần cuối tôi giúp em, từ nay về sau, chúng ta coi như không còn nợ gì nhau.”
Tôi đang thất thần thì bị hệ thống giật cho một cái.
【Ký chủ, chồng cô đang nói chuyện với cô đấy.】
Tôi hoàn hồn, liếm môi một cái:
“Cực phẩm nhân gian.”
Đối phương nhíu mày: “Cái gì?”
Tôi lập tức giật lấy cây bút máy trong tay anh ta:
“Còn nói gì mà không nợ nần, tiền của anh, người của anh, tất cả đều là của tôi.”
Cây bút máy rơi bịch xuống đất, lăn lộc cộc hơn ba mét, để lại một vệt mực đen nổi bật trên tấm thảm đắt tiền.
Cả văn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Mọi người đồng loạt nhíu mày, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ tức giận.
Hôm nay là ngày nữ phụ “Vạn Vu” chạy đến văn phòng chồng mình làm loạn.
Cô ta trước mặt cấp dưới của chồng, ép người đàn ông này phải giao công ty cho nam chính mà cô ta thầm yêu.
Hành động đó khiến ai nấy đều phẫn nộ.
“Đê tiện.”
“Vô liêm sỉ.”
“Tâm địa độc ác!”
“Giám đốc Cố rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào mà để bị đối xử như vậy?”
Bàn tay Cố Sơn Hành khựng lại giữa không trung, trên ngón tay trắng trẻo, vết mực đen nổi rõ như muốn đốt mắt người nhìn.
Là do lúc nãy tôi giật lấy cây bút, vô tình làm xước tay anh ấy.
Trước tình huống bất ngờ, Cố Sơn Hành không hề nổi giận, chỉ cười khẽ, đầy tự giễu:
“Vạn Vu, em gây đủ chưa? Chuyện đến nước này rồi, em vẫn không chịu buông tha tôi sao?”
Người đàn ông đi phía sau tôi huýt sáo một tiếng, giọng nói đầy châm chọc:
“Cô Vạn, chẳng phải cô từng nói Cố Sơn Hành chỉ là một con chó của cô sao? Con chó mà dám nói chuyện với chủ nhân kiểu đó à?”
Tôi nhận ra hắn—Lương Tín Viễn.
Anh họ của nam chính Lương Chỉ trong truyện.
Hắn thường mượn danh “Lương Chỉ” để dụ dỗ nữ phụ Vạn Vu làm tổn thương Cố Sơn Hành, nhằm trục lợi.
Cuối cùng, Vạn Vu vì chạm đến giới hạn của Cố Sơn Hành mà chết thê thảm dưới tay anh ta.
Tôi không thèm để tâm đến lời của Lương Tín Viễn, chỉ lặng lẽ rút một tờ khăn giấy, ấn nhẹ lên tay Cố Sơn Hành.
“Xùy…” Anh khẽ rên lên một tiếng.